Lại đến mùa bão lũ giáng xuống quê hương đất nước miền trung và chùm thơ con gái Hồng Hà năm nào viết tặng Mẹ ba, gia đình trong niềm lo cùng nỗi nhớ quê nhà thân thương khi vốn xa nhà....🥰🥰🥰.
"Papa, mami" yêu dấu, bài thơ cũ rồi nhưng hôm nay nhớ ba và mẹ nên con ngồi đọc lại, post sang cho ba mẹ cùng đọc nhé, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha...
CON NHỚ BA NHIỀU LẮM BA ƠI !!!
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Những khi trái gió trở trời, lại tủi
Đất thành đô sao dạo này nhiều bụi
Con húng hắng hoài không dứt ho khan
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhà trọ buồn thiu, nỗi niềm nghẹn ứ
Con quẩn quanh trong bộn bề toan tính
Mưu cầu giành giựt lợi ích công danh.
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Với từng đêm chưa bình yên cơn ngủ
Trái tim nặng chịch với từng ác mộng
Giấc nửa khuya ú ớ nói một mình.
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Nhớ mùi mồ hôi mặn mòi lưng áo
Nhớ bờ vai con tựa vào khi mỏi
Nhớ vết lằn đau ba đánh con hư
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhớ tóc điểm sương nhuộm màu nắng gió
Nhớ bàn tay ba sần sùi ram ráp
Nhớ giọng thơ ngâm sảng khoái đêm hè
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Nhớ dáng ba nghiêng gầy mòn năm tháng
Ôi, ba của con suốt đời gánh nặng
Dành lại yêu thương trao hết con khờ
Hai mươi lăm tuổi đầu đã lớn khôn chưa!?
Con bé bỏng trong tình cha rộng lớn
Vấp váp xung quanh cùng nhiều va chạm
Lúc buồn vui, con vẫn muốn gọi: BA!!!
Tiểu Yên, VTHH. 17/11/2004.
ĐỪNG KHÓC NHÉ, MẸ ƠI!!!
Đừng khóc nhé mẹ, con đi
Thời gian vùn vụt, lo gì… mẹ ơi!!!
Sang năm con lại về rồi
Đừng khóc nhé mẹ kẻo lời ướt mi
Vòng tay ấy muốn ôm ghì
Và mắt quyến luyến cũng vì nhớ thương
Quê nhà dầm dãi nắng sương
Con chia tay mẹ, dặm đường ngái xa
Quê nhà chỉ mẹ với ba
Nhớ thương san sẻ vào ra một mình
Hành trang khởi cuộc hành trình
Nặng tim con cả ân tình… mẹ ơi!!!
Đừng khóc nhé mẹ, mẹ yêu
Quay lưng con giấu giọt chiều sắp rơi.
Tiểu Yên. 17/11/2004.
Đây là bài viết tặng Mẹ trong mùa bão lũ sau một lần phone về nhà, Mẹ đừng "mít ướt" nữa nha...
ĐỪNG KHÓC NỮA MẸ ƠI!
“Alô” tiếng đầu dây bên kia vọng lại
Thật thân thương nồng ấm lòng con
Bao xúc động ngỡ dâng lên vành mắt
Sợi tình yêu đang xiết nhẹ tim non.
Con áp tai và trìu mến gọi tên:
Mẹ! – tiếng gọi mẹ bật lên… náo nức.
Bên kia đầu dây, bên này nỗi nhớ
Mẹ và con nghe nhịp thở của nhau
Con hình dung giờ mắt mẹ hằn sâu
Những ký ức của nhọc nhằn đọng lại
Tóc Mẹ ngày xưa đen và dày như thế
Mà bây chừ… xa xót bạc màu sương.
Alô! Mẹ ơi, là con gái mẹ hằng thương
Đang tíu tít trên đường truyền liên lạc
Xa lộ thông tin của thời hiện đại
Nối dùm con những cách trở không gian.
Mẹ! Sài Gòn hôm nay vẫn nắng và khô
Con thắt ruột tin miền Trung bão lũ
Lo Mẹ, Cha bên nếp nhà đã cũ
Nhà trước nhà sau quạnh vắng tiếng cười.
Năm chị em mà mỗi đứa một nơi
Theo đuổi ước mơ sớm rời xóm nhỏ
Cha còng lưng những đêm gắng gổ
Bóng gầy nghiêng, húng hắng cơn ho
Mẹ cời than bên bếp lửa tàn tro
Nồi cơm nếp ấm buổi chiều lạnh giá.
Hạnh phúc đơn sơ thế mà không còn nữa
Khi năm đứa con lần lượt xa nhà.
Tho that hay, chuc chu cuoi tuan vui ve.
Trả lờiXóa