Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

CÂY AN XOA cây hỗ trợ chữa bệnh về gan...

CÂY AN XOA

Ảnh của Tuyet Minh.

- TÊN KHOA HỌC: Helicteres hirsuta Lour. thuộc họ Trôm - Sterculiaceae (Một số tài liệu nước ngoài xếp vào họ Malvaceae).
- TÊN TIẾNG VIỆT: Tổ kén cái; Dó lông; Thâu kén lông; Tổ kén lông; Thâu kén cái; Con chuột (Theo Võ Văn Chi, Phạm Hoàng Hộ).
Ảnh của Tuyet Minh.Khi bị Ung Thư, và đã đến giai đoạn cuối thì ai cũng xem như trời gọi, vì vậy nghe chỉ thuốc gì, cây gì cũng uống cầu may. Có người tự nhiên qua khỏi, có người không cưỡng được số mạng...Nhận được thông tin này...TM chuyển đến mọi người cũng chỉ cầu may...Mong sao PHƯỚC CHỦ MAY THẦY...bình an vô sự.
Bài viết chỉ là mang tính tham khảo và chia sẻ kinh nghiệm nhân gian. Mong mọi người thông cảm và hiểu rằng công dụng của cây thuốc này chưa được các cơ quan y tế nghiên cứu và công bố -- Tùy theo duyên của mỗi người và thân thể thích hợp thuốc của từng người mà bệnh dứt trừ được "-- còn nước còn tát" -- Cẩn trọng khi dùng cho trẻ em và người phụ nữ có thai phải có ý kiến của thầy thuốc. Cám ơn.
Phòng Thuốc Dược Sư
Cây Thuốc Trị Bệnh Gan
Kể Cả Bước Gan Thời Kỳ Cuối
***

Cây Thuốc Bí Truyền Có Khả Năng Trị Bệnh Gan, Kể Cả Bước Gan Thời Kỳ Cuối
Tôi tên Hòa, 50t, sống ở thị trấn Lộc Ninh, Bình Phước. Khoảng 1 năm trước đây, sức khỏe tôi bỗng suy giảm, da bắt đầu vàng, bụng chướng, ăn uống không được như trước, sức khỏe yếu dần. Thấy hoài nghi về sức khỏe tôi lên bệnh viện Chợ Rẫy, sau một loại các xét nghiệm và kiểm tra các bác sỹ đã chuẩn đoán tôi có một khối u trong gan, và chuyển tôi thẳng vào Bệnh Viện Ung Bướu ở Bình Thạnh.Tại đây các bác sỹ lại chuẩn đoán thêm một lần nữa tôi có khối u gan khoảng bằng 1 trái chanh và đang ở thời kỳ cuối. Cách duy nhất để cứu vãn tình hình đó là mổ lấy khối u, nhưng tỉ lệ thành công là 50%, cho dù ca phẫu thuật có thành công thì tôi chỉ sống được có vài năm.
Khi tôi và gia đình biết tin thì vô cùng tuyệt vọng và đau buồn, nhưng quyết định về nhà và không phẫu thuật, vì sức tôi cũng đã yếu dần.Tôi biết rất nhiều người mắc bệnh gan như tôi, nhưng bệnh gan có một đặc điểm là không có một biểu hiện bệnh lý nào biểu hiện ra bên ngoài nên người bệnh rất khó biết, kể cả các xét nghiệm và khám thông thường cũng không phát hiện ra, chỉ trừ những biện pháp khoa học kỹ thuật cao như CT, MRI…Đến khi người bệnh thấy biểu hiện bệnh lý phát ra bên ngoài thì đã quá muộn, cũng như tôi khi đã phát hiện ra là đang ở thời kỳ cuối.Ban đầu tôi nặng 59kg, nhưng từ khi phát hiện bệnh, ăn uống dần không được, mỗi ngày chỉ uống được một muỗng sữa, chẳng thèm khát bất cứ thứ gì. Rồi dần dần tôi chỉ còn 39kg, gần như da bọc xương, và nói thẳng ra là chờ chết. Nhiều người bạn đã chỉ tôi dùng sừng tê giác để chữa bệnh. Cho dù gia đình tôi cũng khó khăn nhưng cũng ráng chạy mua một miếng nhỏ sừng tê giác bằng một đốt ngón tay út. Sừng tê giác chỉ mài uống được 7 lần nhưng bệnh tình hầu như không giảm.
Thật tình cờ, tôi đã được một người bạn chỉ một loại cây chữa bệnh gan vốn là gốc người Campuchia nhưng lớn và sinh sống tạị gần khu vực biên giới của Bình Phước. Người bạn này đã chỉ cho cây “An xoa” vốn là một phương thuốc bí truyền của gia đình nhưng vì thương người, người bạn này đã chỉ tôi tận tình. Người nhà tôi tức tốc đi tìm cây “ An xoa” về xắt nhỏ, rửa sạch, phơi khô, sao vàng hạ thổ rồi đem nấu nước uống. Ban đầu thì nấu thành một chén nhỏ thật đặc cho tôi uống, sau đó lấy bã còn trong bình nấu loãng thêm 2 chén nữa. Như vậy là một ngày tôi cố gắng uống được 3 chén thuốc, không giống như các cây thuốc nam khác, cây an xoa có vị rất dễ uống, thơm ngon, giống như trà. Khi uống vào bụng tôi cồn cào, sôi sung sục, như cảm giác bụng đói, hơi khó chịu. 3 ngày đầu uống thuốc, tôi bắt đầu đi ngoài, ban đầu phân vô cùng tanh hôi, và sệt sệt như người hay đi kiết. Tôi đi ngoài được 3 ngày như vậy, sang ngày thứ tư là bắt đầu đi phân bình thường, bắt đầu có cảm giác thèm ăn, nhìn bất cứ thứ gì cũng muốn ăn mặc dù trước đây không hề có. Giấc ngủ tôi cũng sâu và ngon hơn trước.
Lúc đầu tôi ăn được vài muỗng cháo, sau đó tăng lên một chén, 2 chén, rồi chuyển qua thèm cơm, rồi từ từ tôi đã ăn uống lại bình thường, da dẻ hồng hào, không còn vàng da như trước. Đặc biệt bụng tôi bắt đầu xẹp dần, thon gọn trở lại, Quá trình chuyển biến từ uống một muỗng sữa sang ăn cơm, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh chỉ vẻn vẹn trong vòng 3 tháng. Người nhà tôi đã đưa tôi xuống Bệnh Viện Ung Bướu tái khám, thật không ngờ khối u trong gan đã biến mất, chỉ còn lại lớp bọc bên ngoài nhỏ như đầu ngón tay út. Các bác sỹ và người nhà tôi cũng hết sức ngỡ ngàng, bệnh tình tôi đã khỏi và khỏe mạnh trở lại. Cây “ an xoa” quả đúng là thần dược, đã đưa tôi từ cõi chết trở về. Lúc này tôi mới biết quý sinh mạng của mình hơn, và thương những người cùng cảnh ngộ không may mắn gặp được thần dược như tôi.
Từ khi phát hiện loài cây này, tôi đã chỉ rất nhiều người bệnh về gan như : viêm gan siêu vi B, C, ung thư gan, men gan cao, hay thậm chí những người hay đau lưng, nhức mỏi, da xanh, mất ngủ đều khỏi hẳn, kể cả những người tim hay mệt cũng giảm bớt. Thêm một trường hợp khác cũng là người bạn tôi, bị chứng viêm gan C, da dẻ cũng vàng, bụng cũng chướng , kèm theo viêm đại tràng cấp mãn tính nhưng chưa đến mức nặng như tôi. Theo lời khuyên của bác sỹ, những người viêm đại tràng không nên dùng thuốc nam vì thuốc nam có tính hàn. Nhưng người bạn tôi vẫn muốn dùng thử để chữa bệnh mặc dù không tin là mấy. Thật không ngờ sau vài ngày sử dụng, bạn tôi cũng đi phân lỏng, sau đó đi phân bình thường, rồi từ từ da dẻ cũng hồng hảo, khỏe mạnh lại. Người bạn này chỉ mới sử dụng 1 tháng, nhưng viêm đại tràng đã dần hồi phục, không còn bị phân lỏng , và khỏe mạnh như người bình thường. Như vậy không chỉ chữa bệnh gan, mà an xoa còn chữa bệnh đại tràng cực kỳ hay, kể cả những người bịnh trĩ. Thật ra chức năng chính của cây An xoa là giải độc gan, viêm , sưng tấy ở hệ ruột. Ngoài chức này thì tôi chưa biết đến công dụng nào khác. Nhưng tôi chắc chắn với mọi người rằng tất cả các bệnh liên quan đến gan nó đều chữa được, kèm theo kích thích tuần hoàn, tiêu hóa cực tốt, ăn được, ngủ được. Ngoài công dụng chữa bệnh nó còn là một thần dược để làm đẹp da, nhiều chị em trở nên hồng hào, mặt căng tròn trông trẻ hơn rất nhiều.Tôi đã uống rất nhiều loại thuốc nam, không có cây nào dễ uống, khỏe mạnh, đẹp da, giảm mỡ gan, giảm mỡ bụng hiệu quả bằng cây An xoa.
Nhờ ơn cứu mạng của cây An xoa, nên tôi đã cố gắng chia sẽ tất cả những gì tôi biết về loại cây này sẽ đến các bác, cô, chú, anh, chị, em gần xa. Tại Bình Phước, loại cây này hiện nay đang được nhiều bà con dùng, cho dù bệnh , hay không bệnh đều dùng cây này nấu nước uống thay nước lọc hằng ngày. Nhưng chỉ một phần nào đó, vì cây thuốc quý này không phải ai cũng biết và tin dùng. Nhưng trong tương lai, bằng tấm lòng của mình tôi sẽ chỉ cho nhà nhà, người người đều dùng để bà con được khỏe mạnh, vui vẻ.
Tôi mong các anh chị, cô chú, các bạn nếu ai trong tình cảnh như tôi có thể tìm đến loại cây này để chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo này. Hiện nay tôi chỉ biết cây an xoa mọc ở khu vực tỉnh Bình Phước, nơi gần biên giới, và mọc hoang gần các đường mương. Nếu có cơ hội bà con cô bác có cơ duyên gặp được cây này và mang về sắc thuốc uống để chữa bệnh.
 cây an xoa thần dược hổ trợ bệnh gan giảm mỡ bụng đã cứu sông tôi- phần 1
Chú ý: Do cây thuốc có nhiều cây na ná như nhau, có một loại cây rất giống với cây “ an xoa” từ lá, thân, cho đến bông, và cả trái. Tuy nhiên cây đó ra trái có màu đen, chứ không màu xanh như cây an xoa và chưa biết có công dụng gì không. Mong bà con cần quan sát kỹ trước khi hái về uống. Trái cây an xoa có thể hơi ngứa, nên bà con nhớ bỏ trái, chỉ lấy lá, thân, cành để nấu nước uống mà thôi.
Cây AN XOA 

 https://www.facebook.com/tuyet.minh.376/posts/501354543325276

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Triệu Phong-Ký ức Trường xưa III- Thơ

Gồm các bài viết: Văn Thiên Tùng: Ngày ấy bây giờ; Thuở ấy ...- Đoàn Văn Đông- Đọc Ký Ức trường xưa; -Hoàng Hữu Bản- Chùm thơ  Mắt xưa ...;- Trúc Đình- Lục bát Tứ tuyệt ;- Đoàn Thị Xảo Nhớ Trường xưa;  - Mâm Thị Đài Mùa Hoa Bưởi ;- Trúc Đình- Nguyễn Trình : Bài thơ tháng bảy ,Lỡ hẹn cố hương, ; - Hăng Lê  Ước mơ ;- Tâm Giao- Một thuở yêu em; - Lê Thị Thanh Tâm- Vẩy tay chào; 


Ngày ấy và bây giờ


Văn Thiên Tùng


Thèm tiếng mày tao cái ngày… ngày ấy

Trong trắng hồn nhiên lứa tuổi học đường

Từng rong ruổi với bao điều khắc nhớ

Cái tuổi dại khờ rất đỗi thân thương



Thèm tiếng mày tao giữa giờ trống điểm

Cả lũ ùa ra náo rộn  sân trường

Từng tốp, nhóm bày trò chơi thỏa thích

Đỉnh vô tư chất ngất tỏa ngàn hương



Thèm tiếng mày tao nổi cồ tức giận

Bởi bao trò giành giựt quyết ăn thua

Hay lắm lúc nghịch đùa không suy nghĩ

Để bạn dỗi hờn, dăm bữa cho qua



Thèm tiếng mày tao cái thời áo trắng

Chân sáo tung tăng nhảy nhót reo cười

Trong giờ học quyết giành hơn bằng được

Vị thứ cao lắm điểm chín, điểm mười…



Tất cả chừ vẫn hoài trong tiềm thức

Tiếng mày tao ngọt lịm quá đi thôi!

Âm hưởng ấy đong đầy ngăn ký ức

Khoảnh khắc hồn nhiên nay dẫu qua rồi



Giờ là đây những ông bà cô chú

Nắng ngã lưng chiều, bóng lã gió lay

Tụ hội bên nhau xới tìm  kỷ niệm

Bao trang lòng, ôi còn lắm điều hay!.

         VTT

         Thuở ấy ...

                                       Văn Thiên Tùng


Thuở ấy hằng mơ bảng vàng tên có

Tuổi mười ba ước vọng ủ ấp đầy

Cùng nhịp bước vào cổng trường trung học

Trãi tin yêu trên  nhãn thảm xanh hồng…



Cổng trường mở đón học trò mới tới

Phút đầu tiên ngơ ngác bước chân vào

Sau hồi trống điểm giờ ngày khai giảng

Thầy gọi tên từng đứa xếp riêng hàng



Ngơ ngác nhìn quanh bốn bề xa lạ

Tiếng thầy cô trìu mến những dặn trao

Rồi  điểm danh từng đứa vào lớp học

Giờ đầu tiên tự giới thiệu tên nhau



Không ít bạn mặt mày xanh tái mét

Chẳng nói được lời khi gọi đến phiên…

Rồi lập nhóm định chỗ ngồi bàn số

Vị trí trước sau vào sổ gọi tên



Trăm lạ ngàn xa dần dà thân thiết

Năm tháng bên nhau tên họ thuộc làu

Hè cuối cấp đến rồi. Ôi! Nhanh thật

Lời chia tay thắm thiết lệ hoen trào



Phút chia xa. Ơi! luống những nghẹn ngào

Từng ấy năm thắm tình thầy nghĩa bạn 

Lắm buồn vui hờn giận xiết dường bao

Nơi cửa lớp - cổng trường lúc mở đóng



Gói hành trang mang nặng ngàn quả ngọt

Nợ sách đèn ta tiếp bước ngày mai

Vẳng đâu đây tiếng thầy cô-bè bạn

Mãi hằn trong ký ức chẳng hề phai



Triệu Phong ơi! Ngôi trường cho ta với

Một tình yêu lúc tuổi chớm vào đời

Một hình bóng từng đêm hằng xao xuyến

Từng trang thư gọt dũa chẳng nên lời…



Tuổi học trò với bao điều kỳ diệu

Khó mà vơi dầu tuổi luống ngàn sương

Dẫu trăm đổi ngàn thay từ lẽ sống

Vẫn hoài vương lắm kỷ niệm thân thương
                                                                                                           



ĐỌC “KÝ ỨC TRƯỜNG XƯA”

(Đồng cảm với CHS. Trung học Triệu Phong)

 Giang Đông tên thật là Đoàn Văn Đông, em trai của CHS Đoàn Thị Xảo, quê Đâu Kênh, Triệu Long. Anh đã in 3 tập thơ riêng và in chung nhiều tập thơ khác. Học Trung học Bồ Đề Quảng Trị nhưng hàng ngày đạp xe ngang qua Trung học Triệu Phong Giang Đông cũng mong được làm học trò của trường này. Nhân được chị cho đọc 2 tập Ký Ức Trường Xưa, anh đã đồng cảm với chúng ta và gởi tặng bài thơ này.Xin trân trọng cảm ơn anh..
 BBS

Đọc “Ký Ức Trường Xưa”

Nghe trong lòng thổn thức

Như sống lại tuổi thơ

Ngày còn đi đến lớp.



Giở từng trang ngồi đọc

Những dòng chữ yêu thương

Của ngày xưa tuổi ngọc

Mực xanh giấy còn vương.



Hình dáng của ngôi trường

Hiện về trong ký ức

Bạn bè người mỗi phương

Tình đầy trong nhật ký.



Dẫu chưa được một lần

In lên màu áo trắng

Trường Trung học Triệu Phong

Vẫn mến thương, đồng cảm!



Xin cầu mong năm tháng

Để “Ký Ức Trường Xưa”,

Để một thời dĩ vãng

Hoài niệm suốt cuộc đời!

Mùa thu 2013

Giang Đông



HOÀNG HỮU BẢN

CHS Khóa đầu tiên (1960-1964)

Quê: Bích Khê, Triệu Long.

Hiện sinh sống tại TP Phan Thiết.

Là nhà giáo, nhà thơ có nhiều trăn trở với tình yêu, cuộc đời, quê hương và thầy - bạn cũ. Anh đã hoàn thành hai thi phẩm: Trăng xưa vàng nỗi nhớ và Gom nhặt tình thơ.

BBS xin giới thiệu một số bài viết của tác giả hoài niệm về tình yêu thời xa vắng, về quê nghèo Quảng Trị thân yêu và trường Trung học Triệu Phong lưu dấu nhiều kỷ niệm vui buồn cùng thầy cô, bè bạn.



MẮT XƯA

Lại người gặp thoáng chiều quê

Mắt xưa đuổi khách quay về ngõ xa.

Ngõ thần tiên, tuổi ngọc ngà

Ngõ thơ ngây ngủ ru ta một thời.

Loạn bờ dâu bể mù khơi

Bờ thương xa tít vẫn vời vợi thương.

Mắt ai ngõ hiện – Chơn thường

Rước thơ vào mộng ngỡ tuồng chiêm bao.

Chỉ cần một thoáng tình xao

Tuồng như ta đã rơi vào mắt xưa!



GÓI THƯƠNG

Người đi nẻo khuất bờ xa

Ngàn hương phảng phất tình hoa trăng đầy.

Giọt thầm rớt lạnh trời mây

Giọt thương gói lại gởi ngày đong đưa.



PHỐ XƯA

Phố xưa chợt nhớ ta về

Về trong mắt biếc sầu khuya trăng vàng.

Lối xưa bừng giấc mơ tan

Buồn-thương khoảnh khắc mây lan bóng chiều.

Gối sầu lên đỉnh cô liêu

Hồn quê phảng phất cánh diều chợt bay.

Tình ợi! Tình mãi vơi đầy

Người ơi! Sông lở cát bày ngàn thu.

Rồi thôi một thoáng sương mù

Giọt sương còn đọng vi vu mây ngàn.



HOÀI NIỆM

Nhìn trẻ ngây ngô rộn rã cười

Ta hồi tưởng lại tuổi đôi mươi

Bờ thương gởi gió trao ngàn tiếng

Bãi nhớ nhờ trăng trút vạn lời.

Chốn cũ đong đầy hương mãi đượm

Trường xưa lưu luyến sắc còn tươi.

Ân sư nửa chữ lòng ghi tạc

Dẫu nắng mưa phai vẫn nhớ Người!



TRĂNG XƯA

(Kính dâng thầy-cô đã khuất).

Người đã khuát xa ngút cõi trần,

Đời thầy đẹp tựa cả trời xuân.

Như cây bão rớt không lay gốc,

Như nước sóng xô chẳng chuyển vần.

Trinh bạch, sáng ngời, công vạn thuở,

Thanh cao, rạng rỡ, nghĩa ngàn ân.

Trăng xưa vằng vặc còn in bóng,

Hương của muôn đời – hoa chính nhân.



TIẾNG LÒNG

Tha hương lạc nẻo bước phong trần

Gió chuyển thơ về sưởi ấm xuân.

Thi hứng nghêu ngao năm bảy vận

Luật niêm trếu tráo một đôi vần.

Hương quê ủ kín bao tình thắm

Chốn cũ ươm đầy lắm nghĩa ân.

Biển lặng chiều rơi vàng ngõ nhớ

Tơ lòng gởi sóng vỗ tao nhân.



ƯỚC NGUYỆN I

Hương còn ủ thắm cõi lòng đây,

Nào sá gì Nam, Bắc, Đông, Tây.

Một phút gần nhau thương quắn lại,

Bao năm xa cách nhớ vơi đầy.

Nghìn trùng sóng xõa mờ non nước,

Vạn dặm sương lùa bủa gió mây.

Quê cũ tình đầy ươm ước nguyện,

Vai kề, tay xiết níu bàn tay.



ƯỚC NGUYỆN II

Quê nghèo dẫu nát vẫn còn đây,

Vẫn đứng hiên ngang giữa đất này.

Vẫn ngát tình nồng hương lúa mới,

Vẫn thơm nghĩa thắm bã trầu cay.

Mặc cơn gió chướng nứt da thịt,

Mặc nắng hanh khô nẻ ruộng cày.

Ta vẫn về cùng em múa hát,

Cười reo rộn rã dưới trời mây.
HHB


LỤC BÁT TỨ TUYỆT
                                   -Trúc Đình
TÌM:

     Hương trầm tháng bảy vây quanh

Hoa hồng bạc phận đầu gềnh nổi trôi

     Trần gian ai kẻ mồ côi

Riêng ta tháng bảy lên đồi tìm ta.



KHAI TÂM:

     Tà huy bảng lẵng bên đời

Xàng xê ta hát đôi lời vô ưu

     Chợ chiều quạnh quẻ đìu hiu

Trăng lên đầu núi chuông chiều khai tâm.



HỘI SINH:

     Mẹ chừ thỏa ước gặp cha

Thiên thai chắc đã, chắc là hội sinh

     Ra đi, từ giã vô minh

Tháng bảy, con cháu vô tình hỡi ai!



CÔ LIÊU:

     Sông dài, sông ngắn, sông sâu

Sông ơi gánh mấy nhịp cầu trầm luân

     Thân thương vào cỏi vô cùng

Cô đơn ở lại ngàn trùng cô liêu.



CHỜ:

     Đưa người lần cuối này thôi

Càng xa, càng xót ngày trôi tháng dài

    Gập gềnh đá cuội miên man

Rong rêu lối cũ hồng hoang bước về.



KHÔNG ĐỀ:

     Dìu nhau vào cõi U Minh

Chén say, chén tỉnh còn mình với ta

     Tàn đêm loạn nhịp hoan ca

Quê xa sương khói giang tà khói sương.



TRAO:

    Dang tay nhặt chút sương vàng

Sương tan đầu núi trăng tàn cô thôn

    Trao thân, trao phận trao hồn

Trao thương, trao nhớ, giọt buồn trao ai?



TÌNH QUÊ:

     Hãn giang sương khói la đà

Gió sông Vĩnh Định hôn tà áo bay

     Rượu đời chếnh choáng cơn say

Tình quê vọng gửi chân mây cuối trời.



MẶC ĐỊNH:

     Định tâm, định tỉnh, định ngôn

Trăng soi cửa trước hoa vờn cửa sau

     Mặc sinh, mặc tử biển dâu

Luân hồi vì điệu, nhiệm màu sắc không.



ƠN THẦY:

     Ân sâu một chữ thầy cho

Bến xưa ghi dấu chuyến đò thầy đưa

     Tháng năm cách biệt nắng mưa (*)

Thầy trò gặp gỡ hương xưa nặng lòng.



(*) Viết lại:

    Bước đời mấy nẻo nắng mưa

Da mồi tóc bạc vẫn chưa quên thầy.

Góp nhặt lại, đêm 20/10/2013

Trúc Đình.

NHỚ TRƯỜNG XƯA
ĐOÀN THỊ XÃO 
Thất 2 (Anh văn) – khóa 1961-1965
Quê gốc: Đâu kênh - Triệu Long; Hiện ở : TP. Đà nẵng.



Kỷ niệm của một thời áo trắng

Vẫn còn đây năm tháng không quên.

Con đường làng thân thuộc quen tên,

Ngày đến lớp hằn lên trong ký ức.

Chốn phương xa nhiều khi thổn thức

Nhớ trường xưa bạn cũ một thời.

Rất hồn nhiên của tuổi thơ ngây,

Rất vô tư và tâm hồn trong trắng.

Bao niềm yêu thương chân tình sâu lắng

Cứ hiện về gợi nhớ thuở xa xưa.

Buổi tan trường về dưới cơn mưa,

Và nắng hạ ngày chia tay của lớp.

Hoa phượng đỏ trưa hè khoe sắc

Bâng khuâng tiễn bạn buổi lên đường.

Hình ảnh thầy, cô đứng lớp thân thương,

Sổ điểm danh ngày thường nghe tên gọi.

Đã qua rồi tiếng cười tiếng nói,

Tuổi học trò chép mỗi vần thơ.

Thời gian trôi nhanh đến bất ngờ,

Giờ gặp lại tóc đã màu sương bạc.

Bao lo toan giữa cuộc đời khó nhọc

Vẫn nhớ hoài thầy-cô-bạn với trường xưa!

ĐN. Ngày 25/9/2013- ĐTX



MÙA HOA BƯỞI

                           Mâm thị Đài

Tháng ba hoa bưởi nở đầy đường

Nhặt nụ hoa tàn nhớ người thương

Đường về xa quá- đành lỗi hẹn

Tim tím trong lòng, tím hoàng hôn

Bữa ấy em đi, gió đông về
Trời giăng mây tím, ướt đường quê
Tiễn em, con tàu nhanh nhanh lướt
Em nói- em đi em lại về!

Ba năm lận đận nợ sách đèn
Đường về chốn cũ, vắng chân quen
Nhà ai hoa bưởi hương thơm ngát?
Lặng lẻ từng đêm rụng trước thềm…

Lặng lẽ từng đêm rụng trước thềm…
Bóng em  đỗ xuống dưới trăng đêm
Hoa bưởi thì thầm hôn lên má
Em còn nhớ, hay em đã quên!?

Em còn nhớ, hay em  đã quên!
Tập thơ ngày trước riêng trao em
Có mùa hoa bưởi làm nhân chứng
Nay hoa không còn, em xa thêm

Nay hoa không còn, em xa thêm
Đợi mùa hoa bưởi, đợi trăng lên
Tìm em trong bóng đêm nhung nhớ
Em vẫn xa, đêm vẫn dài thêm
MTĐ 
 
BÀI THƠ THÁNG BẢY

                  Trúc Đình- Nguyễn Trình


Tháng bảy, con không về thăm Mẹ

Trăng Vu lan xa xót cõi lòng con

Nơi quê xa Mẹ đợi

lối mòn

Gốc ổi, gốc cau, lòng héo hon thương nhớ

Tháng bảy- về hay ở

Nợ áo cơm - còn đợi còn chờ

Đêm,

Hằng đêm con gặp Mẹ trong mơ

Ngày tỉnh giấc, thương cuộc đời chìm nổi

*

Mỗi tháng bảy

Một lần đếm tuổi

                    Tuổi Mẹ dần trôi

                    Tuổi con, còn dong duổi

Mong làm sao một bước quê nhà

Bên bóng Mẹ,

                    Cuộc đời thôi quạnh vắng

*

Tháng bảy,

                    Ngoài quê, mưa hay nắng

                    Hay bão giông sóng dậy thủy triều

Mùa vu lan sương khói đất Lái Thiêu

Bạn bè xưa đứa nghèo, thằng túng thiếu

Con ngược xuôi, kiếm gạo, kiếm tiền

Tháng ngày trôi, đau đớn cô liêu

Trăng tháng Bảy, Mẹ ơi, buồn chi lạ!

*

Tháng bảy,

Thu vàng, vườn xưa ngập lá

Mẹ ởgóc nào?

                    Cây bưởi, cây chanh

Hay loanh quanh trong ngôi nhà bóng tối

Hoàng hôn,

                    Mẹ lạy Phật dâng hoa

Dặm đường xa, mong muội cõi ta bà

Đen với trắng

                    Ngày đêm trăn trở

                    Ước mơ của Mẹ, đã xa

Đời con dang dỡ

                    Như cơn giông ngày hạ

                    Rơi rụng trái bí đầu giàn

*

Năm tháng gian nan,

Qua đi,

                    Mẹ nhưcây si, cây sấu

Đứng đầu gềnh đội nắng, đón mưa

Mùa xuân mai vàng

Mùa hạ ve kêu

Mùa thu giông bão

Mùa đông lạnh lùng

Mẹ chờ, Mẹ hỏi

Con của Mẹ, về hay chưa?

Trả lời Mẹ,

          Bầu trời xanh lơ

Có tiếng gà trưa

       Chiều,chuông đưa, chuông buồn Ái Tử

Phương trời xa dừng chân lữ thứ

Tháng bảy về

Con bất hiếu, Mẹ thứ tha….

Vu Lan, Quý Tỵ 2013- TĐ-NT 
From: nguyentuong1984@yahoo.com





LỠ HẸN CỐ HƯƠNG

Trúc Đình- Nguyễn Trình

Tết 92 gặp bạn bè Nguyễn Hoàng tại nhà cô Thanhtại Saigon

Có thể

Sẽ chẳng còn chi khi trở lại

Nhưng em ơi cả bầu trời kỷ niệm ấu thơ

Chuyện áo cơm mình phải hẹn phải chờ

Em tha lỗi, dòng đời cay đắng lắm


Có thể
Một năm, hai năm và nhiều năm nữa
Mình mới về cố quận – Quảng Trị xưa
Trường Nguyễn Hoàng, trăng Thạch Hãn
Kỷ niệm ơi thương mấy cho vừa

Có thể
Những đường xưa đã đổi họ thay tên
Vẫn trong ta, “ đường buổi chiều” và bờ sông Vĩnh Định
Nơi tình đầu bao thế hệ đã trao nhau
Hai mươi năm xa cách về đâu?
Mà Ái Tử chuông chiều không ngân tiếng
Rượu phương Nam mềm môi lưu luyến
Trăng Cổ thành, thương nhớ giọt mưa ngâu
Thương nhau … hề
Giọt đắng trao nhau
Ai hát đó – Phạm Duy “ mưa trên lá” (*)
Hẹn cùng em
về qua Bến Đá
Trăng trôi song – Trắng áo chân cầu
Thương sao hết
                             ngàn dâu chiều Cam Lộ
Chuyện “ Điêu tàn” (**) sương khói Chế Lan Viên
Xuân – Hồng xuân đang lấp ló bên hiên
Kỷ niệm xưa không theo sông về với biển
Vẫn còn đây tha thiết chuyện chúng mình
Triệu Phong, Mỹ Chánh, Gio Linh
Tràn ly nhé, trọn hồn thơ Mai Lĩnh

Gần nhau thêm chớ vô tình xa lánh
Thương trăng buồn xa xót mẹ La Vang!
Đã qua đi những bước hoang đàng
Xin tha lỗi Mạ ơi, mùa xuân tới
Nợ áo cơm, con không vềMạ đợi
Cậy nhờ ai gom nhặt cánh mai rơi
Sài Gòn xa con lặng viết chữ“ Đời”
Cay đắng lắm
MẠ ƠI!
(*) NhạcPhạmDuy (1966)
(*) Tập Điêu tàn của Chế Lan Viên

ƯỚC MƠ

          Hằng Lê












Ngày xưa em còn bé

Mẹ đưa em đến trường

Thầy cô giáo em mơ

Mai sau mình cũng thế



Khi em đã lớn khôn

Mẹ ngày ngày khuyên bảo
Con nên vào sư phạm
Để giúp ích cho đời

Ngày em mới quen anh
Anh thầm mong em sẽ
Là cô giáo dịu hiền
Ươm mầm cho tương lai

Lúc ước mơ thành đạt
Thì anh đã đi xa
Không còn ở bên em
Để nhìn em đến lớp

Anh bây giờ ở đó
Có còn nhớ ngày xưa
Em là cô giáo nhỏ
Bên anh là học trò
                      HL
 


MỘT THUỞ YÊU EM
Cho người Tình lỡ
                  
Thuở ấy mong ước anh được lấy em
Bờ môi mọng đỏ cái miệng xinh xinh
Con mắt bồ câu nhìn anh liếng thoắng

Đường qua nhà em mỗi chiều tắt nắng
Luôn có một người đi lại đi qua…
Dường như muốn vào, cứ ngại người ta..

Có những khi  tay cầm nhành hoa
Lòng lại dặn lòng gặp em sẽ tặng
Nói lên nỗi niềm từ lâu canh cánh
“Tôi đã yêu em , Yêu cả một đời!”
Bỗng nhiên…
             gặp em duyên dáng mĩm cười
Chưa nói được gì, hai tay bối rối
Cành hoa…đâu rồi ?
            Cành hoa thêm tội…
Đã nát đã nhàu cái phận u mê !
Hoa đã tả tơi, đem tặng nữa chi?

Cứ thế, như thế ngày tháng qua đi
Duyên phận ngăn đôi hai người hai ngả
Đường đời gian lao, dung nhan tàn tạ
Người yêu em xưa vỡ mộng công hầu
Vuột khỏi tầm tay giấc mộng ban đầu…

Lầm lủi bước đi song hồ dẫn lối
Lầm lủi bước đi nghe lòng tiếc nuối
Đã lỡ một đời,
             Vĩnh viễn xa rồi !
Còn nhớ còn thương đong đầy kỉ niệm.

Mái tóc ngả mầu thời gian xao xuyến,
Ân hận trong lòng không cưới được em !
Tâm Giao ( 6/2012)
                           
VẪY TAY CHÀO
                      Lê Thị Thanh Tâm

Vừa mới gặp nhau đã lại xa

Cỏi lòng ai bổng dậy phong ba

Thà quên đi hẳn, không hề biết

Nhạt nhẽo còn hơn những mặn mà!



Cười nói để thay tiếng thở dài

Làm sao biết được chuyện ngày mai,

Bóng câu qua cửa,Đời nhanh thật!

Trong nổi mừng vui lắm cảm hoài.



Tay vẫy chào nhau trắng thời gian

Suối tóc xanh phai với gió ngàn

Mắt biếc mờ dần theo năm tháng

Đã cuốn trôi theo giấc mơ vàng



Sum họp chắc rồi sẽ biệt ly

Thu tàn,Xuân đến tiễn Đông đi

Tinh anh, nhan sắc còn đâu nữa?

Thôi thế chào nhau chớ buồn chi !



Giữ lại trong nhau tấm chân tình

Hồn nhiên nồng ấm tuổi thư sinh

Món quà trân quý và vô giá

Mãi mãi theo ta suốt hành trình.

Lê Thị Thanh Tâm
- (BRVT 21/9/2013)