Hân hạnh giới thiệu tập thơ:
LƯU BÚT MÙA HẠthầy PHAN PHỤNG THẠCH (1942-12/02/1973)
Quê quán: Đạo Đầu-Triệu Trung- Triệu Phong- Quảng Trị
Văn Thiên Tùng 11C NNĐN.
" Lưu bút mùa Hạ"
Hạnh Nhơn xuất bản
Hạnh Nhơn xuất bản
LƯU BÚT MÙA HẠ
Khi nắng hạ trở về trong mắt biếc
Các em rồi trăm đứa sẽ trăm phương
Ta đứng đó giữa muôn ngàn cách biệt
Mắt rưng buồn và hồn cũng mù sương.
Trang lưu bút gói cho trong kỷ niệm
Gom chút tình ngày tháng đã trôi qua
Rồi mai mốt nơi chân trời gốc biển
Làm hành trang cho những cuộc chia xa
Từng buổi học sân trường loang nắng đổ
Các em ngồi trong ý nghĩ chia ly
Trời ngày mai nắng vàng hay bão tố?
Khi đàn chim sắp rồi tổ bay đi.
Rồi một mai khi mùa thu trở lại
Các em còn về với tuổi thơ hồng?
Hay cuộc chiến đưa các em đi mãi?
Và trường đời sẽ lắm núi nhiều sông!
NẮNG HẠ TÌNH PHAI
Lòng ta đó như sân trường nắng hạ
Có các em chân nhỏ bước tung tăng
Nếu ngày mai thầy trò người mỗi ngã
Ta chia lòng theo muôn hướng xa xăm.
Ta đâu ngỡ thời gian trôi mau quá
Nên ngỡ ngàng khi nghe tiếng ve ca
Hởi các em! Buổi học chiều êm ả
Có bâng khuâng tưởng nhớ một quê nhà ?
Ôi ta muốn cúi hôn từng mái tóc
Gởi tấm lòng cho lớp tuổi thơ ngây
Mai ta đi đường xuôi hay lối ngược
Vẫn nhớ hoài hình ảnh buổi hôm nay.
Thôi từ giã - một lời cho tất cả
Chín mươi ngày xa cách chẳng là bao
Chỉ e tình sẽ tàn trong nắng hạ
Và khi về sẽ đứng giữa mòn hao.
TRONG NẮNG HẠ BUỒN
Ta về đứng giữa trường xưa
Các em yêu dấu cũng vừa ra đi
Còn trong nắng hạ những gì
Hỡi các em - loài chim đi đầu mùa
Ta về hồn bỗng già nua
Tìm trên sân cũ tuổi thơ ngọc ngà
Các em giờ đã phương xa
Mơ hồ trong nắng những tà áo bay
NĂM THÁNG MÙ SƯƠNG
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Mang vào đời thêm nhiều nổi cô đơn
Thầy đứng đó từ đầu thu - cuối hạ
Mỏi mắt nhìn sách vở cũ tang thương.
Rồi những mùa thu - mùa thu lá rụng
Thầy bâng khuâng trong từng buổi tựu trường
Một ngày kia quê hương ngừng tiếng súng
Còn em nào trở lại tự muôn phương?
Hãy tất cả sẽ cùng nhau nằm xuống
Sẽ cùng nhau thành tiếng núi lời sông
Thầy đứng đó nghe tâm hồn biển động
Những buồn thương như sóng cả mênh mông
Thầy đứng đó giữa cuộc - đời- góc - cạnh
Nhớ ngày xưa hoa - bướm - lạ- thiên đường
Thương các em chưa đầy lông đầy cánh
Bay vào đời trong năm- tháng mù sương
THÁNG HẠ
Khi trở lại với nổi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không ?
Các em còn thương về ngôi trường cũ?
Vườn thiên đàng của tuổi nhỏ vàng son
Thầy đứng đó như một loài cổ thụ
Chút bóng hiền che nắng lũ cây con
Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường
Các em về với nắng vàng trên tóc
Với ve sầu cất tiếng hát bi thương.
Từ hôm đó bay đi muôn vạn ngã
Trời quê hương có mỏi cánh ngàn chim?
Lòng các em có xanh màu lá mạ?
Và lời thầy còn vang dội trong tim?
Những âm vang của giờ chơi giờ học
Đã chìm theo cùng tiếng trống tan trường
Nhưng tin yêu thầy gieo giờ đã mọc
Hay cũng tàn theo khói lửa quê hương ?
Khi trở lại với nổi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không?
Bây giờ mùa thu qua chưa
Hay vẫn con nắng hạ ?
Bây giờ các em đã về hay còn mãi đi xa ?
Sao ta vẫn buồn như lá ?
Xin thời gian xin thời gian đi qua.
Ôi ở đâu mùa thu sao bây giờ nắng hạ ?
Sao bây giờ hoa phượng đỏ còn rơi ?
Và sao hồn mênh mông mênh mông biển cả ?
Những vui buồn ngày tháng cũ đang trôi.
Ta trở về giữa sân trường vắng lặng
Hồn bơ vơ và chân lạc trong đời
Mới hôm nào các em đùa trong nắng
Sao bây giờ tất cả quá xa xôi !
Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim
Những thiên thần, những thiên thần tuổi nhỏ
Là các em, là các em, các em, các em.
Hay vẫn con nắng hạ ?
Bây giờ các em đã về hay còn mãi đi xa ?
Sao ta vẫn buồn như lá ?
Xin thời gian xin thời gian đi qua.
Ôi ở đâu mùa thu sao bây giờ nắng hạ ?
Sao bây giờ hoa phượng đỏ còn rơi ?
Và sao hồn mênh mông mênh mông biển cả ?
Những vui buồn ngày tháng cũ đang trôi.
Ta trở về giữa sân trường vắng lặng
Hồn bơ vơ và chân lạc trong đời
Mới hôm nào các em đùa trong nắng
Sao bây giờ tất cả quá xa xôi !
Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim
Những thiên thần, những thiên thần tuổi nhỏ
Là các em, là các em, các em, các em.
CON ĐƯỜNG ÁO LỤA
Ta trở lại con đường xưa áo lụa
Hàng cây cao đứng đợi các em về
Các em không về cây buồn lá úa
Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê.
Từ bờ bên ni nhìn qua Thành nội
Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
Làm sao quên những ngày qua bóng tối
Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u.
Những chuyến đò ngang qua về Thừa phủ
còn chở tình bên nớ tới bên tê?
Ta mỗi bước càng thêm dài nổi nhớ
Những chiều mưa sớm nắng các em về.
Ta trở lại giữa sân trường Đồng Khánh
Lòng hoang vu như cỏ dại quanh tường
Ơi ! những nấm mồ hương tàn vắng lạnh
Có lời gì muốn nhắn với quê hương ?
Hàng cây cao đứng đợi các em về
Các em không về cây buồn lá úa
Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê.
Từ bờ bên ni nhìn qua Thành nội
Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
Làm sao quên những ngày qua bóng tối
Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u.
Những chuyến đò ngang qua về Thừa phủ
còn chở tình bên nớ tới bên tê?
Ta mỗi bước càng thêm dài nổi nhớ
Những chiều mưa sớm nắng các em về.
Ta trở lại giữa sân trường Đồng Khánh
Lòng hoang vu như cỏ dại quanh tường
Ơi ! những nấm mồ hương tàn vắng lạnh
Có lời gì muốn nhắn với quê hương ?
GIÃ TỪ THÁNG HẠ
Hôm nay mây trắng trôi nhiều quá
Trời đã vào thu tự bữa nào!
Em có nghe lòng muôn ý hạ
Trên đường đi áo trắng xôn xao.
Hãy vẫy tay chào ngày tháng hạ
Trở về trong nắng ấm sân trường
Vì hoa phượng đã tàn theo lá
Trơ lại cành khô đứng nhớ thương.
Thôi nhé xin em đừng tiếc nhớ
Âm vang tiếng hát của loài ve
Những hoa bướm ép trong lòng vở
Và cả buồn vui những tháng hè.
Ngày mai trở lại ngôi trường cũ
Với nắng vàng rơi trên tóc mây
Trên lối đi hàng dương liễu rủ
Ôi thiên đường của tuổi thơ ngây.
SAU CƠN BÃO HẠ
Như một đàn chim sau cơn bão hạ
Các em trở về giữa nắng thu xưa
Sân trường cũ áo dài ai trắng quá !
Cỏ cũng mềm lòng theo bước chân đưa.
Ta ngủ quên từ lâu trên xác lá
Cũng trở mình lay động mái chèo khua
Tháng ngày trôi như giòng sông nước hạ
Ta soi mình, ôi những nét già nua !
Nhưng bỗng thấy qua từng khuôn mặt mới
Bóng hình ta của một thuở mười lăm
Của một thuở lòng ta xuân phơi phới
Chân nô đùa trên lối cỏ tung tăng.
Rồi bên nhau các em tìm lẽ sống
Vun xới tin yêu trên đất của lòng
Cây sẽ xanh và đâm chồi hy vọng
Các em cùng ta làm lớn quê hương.
LỜI GIÃ TỪ CUỐI NĂM
Hình như nắng của một mùa xuân cũ
Lay hồn ta thức dậy giữa tàn đông
Sân trường đó mầm cây đang hé nụ
Sao đời ta mãi mãi vẫn hư không ?
Các em vui như một bầy chim sẻ
Trong nắng vàng đang ríu rít đùa bay
Ta bỗng thấy một thoáng buồn rất nhẹ
Thoảng qua hồn như chút gió heo may.
Ta không ngỡ ta đã già quá đổi
Lòng dửng dưng khi thấy nắng xuân về
Các em gửi lời cầu chúc năm mới
Hay chia buồn ta ngày tháng lê thê ?
Các em còn trái tim hồng tuổi nhỏ
Tấm lòng xanh thơm ngát lúa ban mai
Chiều cuối năm ta đứng nhìn trong gió
Các em về như những giọt sương phai
Ở đâu mùa xuân các em sẽ đến ?
Ta còn đây đời sống vẫn mùa đông
Lòng các em có chút gì lưu luyến ?
Sao hồn ta sương khói bỗng mênh mông.
BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU
(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện
(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện
để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng.)
Phan Phụng Thạch
Buổi tối tiêu sầu - chai rượu đắng
Tri âm này hãy uống cho say
Lỡ mai có chết - không ân hận
Vì đã ngồi chung một chiếu này
Thằng bạn chưa già nhưng tóc bạc
Bụng đầy Kinh Lễ với Kinh Thư
Chuyện đời hư ảo xin mày gác
Không lẽ mày là Ngũ Tử Tư?
Hay mày muốn làm một Nhan Hồi
Thôi ! Hãy vì nhau uống mềm môi
Đã biết đời người cơn gió thoảng
Thì mau, kẻo rượu sẽ bay hơi.
Bên ta có cả người Lê Lợi
Hình như chưa biết một lần say
Đêm nay cũng thấy lòng như mới
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây
Còn nữa, thằng kia sao mầy khóc?
Nhớ em hay buồn nghĩa thầy trò?
Nếu đã chọn lầm nghề dạy học
Hãy xem tình ấy cũng như tro.
Xem ta hơn nửa đời lưu lạc
Bắt chước Tú Xương với Tản Đà
Ta cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ ta nói ra?
Còn nốt chút này xin cạn hết
Say mèm sẽ ngủ suốt đêm nay
Uống đi! nếu lỡ mai ta chết
Thì cứ coi là chiếc lá bay
PPT
NHỚ THẦY XƯA
KHI NGHE BẠN CŨ TÂM TÌNH
(Tưởng nhớ thầy tôi – Cô GS.THI Sĩ PHAN PHỤNG THẠCH)
Quí tặng Lan Lan & đồng môn Nguyễn Hoàng của tôi
Đã có bao giờ ta quen thân chựa nhỉ!
Câu hỏi nhâp vào tôi khị nghe bạn tâm tình
Thầy cũ trường xưa ban bè biền biêt..
Ta nằm nghe ta lạc bầy kêu sương.!...
Câu hỏi nhâp vào tôi khị nghe bạn tâm tình
Thầy cũ trường xưa ban bè biền biêt..
Ta nằm nghe ta lạc bầy kêu sương.!...
Nhắc chi em những tháng ngày lưu lạc
Thầy trò ôm đàn ngồi hát dưới mưa
Trường sơ tán hàng phượng hồng ở lại
Ta lấy mái vòm tiền chế thay trăng
Chiều phi đạo em tan trường áo ngắn
Áo dài xưa em đâu kịp mang theo!
Em ngồi học trên chiêc thùng đạn Mỹ
Nghe thầy cô giảng bài trong tiếng máy bay qua!
Nhắc lại chi em buổi nghe thầy đọc thơ
Thầy mới khóc trong thơ
đứa học trò đã rơi nược mắt
Thầy “ cạn chén
rồi cười vang” (*)
Học trò chưa hiêu hết
Để hôm nay lòng “đắng” ký ức buồn
Để chiều nay một mình nơi đất khách
Anh khóc thương thầy,
Thương “chiếc lá bay”
Thôi em ạ! “ Đời người Cơn gió thoảng”
Hãy như thầy xựa cứ “ thầy lòng như mới”
“ Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây”
Em biết thầy “ cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ thầy… nói ra đâu!..”
Như chụa một lần thày “ chọn lầm nghề dạy hoc”
Em biết khi uống dòng lệ nóng buồn
Trong những đôi mắt của bạn bè em…
Đã có bao giờ ta quen thân chưa nhí!
Mà lờì tâm tình em ta như đã quen lung
Và bạn nữa, “còn nốt chút nầy xin cạn hết “
« lỡ mai ta chết
coi là chiếc lá bay !...
coi là chiếc lá bay !...
THỈNH HOẠ
THƯƠNG CA TƯỞNG NIỆM
ANH PHAN PHỤNG THẠCH.
Mây trắng xa quê, Trắng Ngũ Hành
Thương Anh mệnh bạc, mộng chưa thành
Câu thơ tháng Hạ lưu tình thắm
Sóng nước sông Hàn lạnh tuổi xanh
Đã lỡ đời trai mùa phụng hiến
Xin thêm trăng gió giấc an lành
Bốn mươi năm lẻ .- Về Mai Lĩnh
Nhớ một Màu Hoa trống vắng cành !
Thương Anh mệnh bạc, mộng chưa thành
Câu thơ tháng Hạ lưu tình thắm
Sóng nước sông Hàn lạnh tuổi xanh
Đã lỡ đời trai mùa phụng hiến
Xin thêm trăng gió giấc an lành
Bốn mươi năm lẻ .- Về Mai Lĩnh
Nhớ một Màu Hoa trống vắng cành !
BRVT 03.11.2014- Lê
Đình Lộng Chương
KHÓC TIỄN
( Để tưởng nhớ ngày đưa tang thầy Phan
Phụng Thạch
tại Non Nước Đà Nẵng )
Họa đảo vận:
Như hoa thắm nhụy vội lìa cành
Lưu bút Hạ trao ý chẳng lành
Quê mẹ Triệu Phong khai búp nõn
Xứ người Non Nước biệt xuân xanh
Thương thầy thi nghiệp gieo vơi lỡ
Như hoa thắm nhụy vội lìa cành
Lưu bút Hạ trao ý chẳng lành
Quê mẹ Triệu Phong khai búp nõn
Xứ người Non Nước biệt xuân xanh
Thương thầy thi nghiệp gieo vơi lỡ
Tiếc phận duyên tơ ướm sắp thành*
Nhìn giọt lệ trào chan nắng lửa
Theo dòng người tiễn lễ tang hành.
* Mối tình đành bỏ lại trước lúc thầy từ biệt cõi trần
Tải Blog : 16.9.2008
Nhìn giọt lệ trào chan nắng lửa
Theo dòng người tiễn lễ tang hành.
14/11/2014
Văn Thiên Tùng
Văn Thiên Tùng
Những
vần thơ rơi sau "Lưu bút mùa Hạ"
BÀNG BẠC TÌNH
QUÊ
(Gửi L.T.Mai,
quả tim của ta)
Có phải rừng dương đã hết xanh?
Và như phương ấy khói xây thành?
Thương quá tóc em chiều gió lộng
Sợi nhớ sợi buồn trong nắng hanh
Bây giờ đã giữa thu rồi nhỉ!
Lá rụng vàng trên những ngả
đường
Ta biết mắt em sầu cô lý
Lòng ta cũng vọng một quê hương
Ta muốn hồn ta thành chút nắng
Cho em sưởi ấm những buồn thương
Tình quê bàng bạc chiều mây
trắng
Thôi nhé! chờ xong một chiến
trường...
Rồi mai trở lại khung trời cũ
Chân dẫm lên trên gạch cổ-thành
Giữa những hoang tàn ta sẽ nhủ
Dù sao còn cỏ mọc xanh xanh
Phan Phụng Thạch
(Malteser Hospital 11-72)
KHI VỀ QUẢNG TRỊ
Rồi bắt tay giã từ từng nỗi chết
Ta trở về đứng giữa tang thương
Quê hương đó những chiếc cầu đã
gãy
Còn mong chi nối lại những con
đường
Còn ai đó những người thân yêu
cũ
Thắp dùm ta một chút nắng trong
hồn
Em còn không hay muôn đời đã ngủ
Ôi một thời hoa bướm Hạnh Hoa
thôn
Từng lớp người lên đường đi biền
biệt
Triệu Phong buồn u uẩn một dòng
sông
Máu đào ai đã chảy về Cửa Việt
Mà xương khô còn gởi núi Ba
Lòng?
Vùng Bến Hải đã khai hoang bạch
hóa
Trung Lương bây giờ không khói
hoàng hôn
Bà mẹ Gio Linh than nghèo tơi tả
Phạm Duy ơi! Giọng hát Thái
Thanh buồn
Về Cam Lộ trong bụi đường đất đỏ
Trại định cư từng giếng nước
phèn chua
Từng bữa cơm người ăn khoai cả
vỏ
Trẻ em gầy tuổi nhỏ cũng già
nua!
Qua Đông Hà đất cày lên sỏi đá
Trời mùa thu sao vắng trẻ đến
trường
Từ thị trấn mắt vọng về muôn ngã
Khói lam chiều? Hay khói lửa quê
hương?
Ngô Xá, Đạo Đầu, Bích La, Bồ Bản
Một vùng quê giờ mỏi mệt yên nằm
Bom đã nổ trên đồng sâu đồng cạn
Thì làm sao còn thấy bóng trâu
ăn!
Ơi
Đại Lộc một lần ta qua đó
Để
muôn đời còn nhớ mãi Xuân Ba
Cho
tôi ngủ bên dòng sông tuổi nhỏ
Thuở thanh bình vang vọng tiếng
chim ca.
Phan Phụng Thạch- (1973).
Trích từ link : http://vannghequangtri.blogspot.com/2014/11/bang-bac-tinh-que-tho-phan-phung-thach_17.html
Bài
thơ KHI VỀ QUẢNG TRỊ của thầy giáo Phan Phụng Thạch được rất nhiều cựu
học sinh trường Trung Học Nguyễn Hoàng - Quảng Trị yêu thích. Tuy nhiên,
có người thuộc vài đoạn, cũng có người chỉ thuộc đôi câu. Vừa qua,
chúng tôi nhận một số email của bạn đọc yêu thơ, yêu mến thầy Phan Phụng
Thạch, đề nghị tìm và đăng lại bài thơ trên.
Thơ : Phan Phụng Thạch
Nhạc : Cao Hữu Điền
Ca sĩ : Trần Quang Lộc
Ta trở lại con đường xưa áo lụa
Hàng cây cao đứng đợi các em về
Các em chưa về cây già bóng xế
Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê
Những chuyến đò ngang qua về Thừa Phủ
Còn chở tình bên nớ tới bên ni
Ta mỗi bước càng thêm dài nỗi nhớ
Những chiều mưa sớm nắng các em về
Từ bờ bên ni nhìn qua Thành Nội
Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
Làm sao quên những ngày qua bóng tối
Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u
Ta trở lại giữa sân trường ngày cũ
Lòng hoang vu nhớ cỏ dại ven đường
Ôi những con đường cây già lá úa
Có điều chi muốn nói với quê hương
**
Mùa Hạ 2006 ,
Những ngày mùa Hạ, trời khi nóng khi thì âm u, những sáng mai ngồi uống cà phê bên bờ dòng sông tuổi thơ, những buổi chiều được người ta chở về phía biển tắm nươc khóang nóng Mỹ An, xong về ngồi nhìn biển xanh như người tình , nhai đậu phụng luộc , không biết sao lòng bỗng nhớ ! mà không rõ là nhớ gì!
Tối qua ngồi trên sân thượng nhà Phước Nhã cùng với Ái Anh, nhậu xúp măng cua và bê thui chấm mắm nêm, cũng lại nhớ, lần này thì biet nhớ cái gì ! Chẳng qua là từ trên cao nhìn xuống, thấy thành quách lâu đài trong bóng tịch dương mới nhớ đến Nhà Thơ Phan Phụng Thạch, và nhớ đến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Nhớ là một hiện tượng cho biết Mùa Thu đã qua rồi đó Em , phải không nhạc sĩ hoangngocduc !
Năm 1972, vào mùa Thu, từ SàiGòn tôi có về Đà nẵng, thăm mái trường xưa, thăm các bạn đồng nghiệp của trường Nguyễn Hòang cũ. Gặp Phan Phụng Thạch ở một căn nhà về phía biển Thanh Bình. Thạch tặng một tập thơ có đánh dấu 4 bài, bảo tôi phổ thành bài hát. Vào lại Sài Gòn, tôi phổ bài Ta trở lại con đường xưa áo lụa.
Cuối năm đó về Đà Nẵng gặp Phan Văn Cẩn mới hay Phan Phụng Thạch đã qua đời ! Thầy Phan văn Cẩn mới tổ chức họp mặt giáo sư và học sinh Nguyễn Hoàng để nghe Thầy Điền hát, chủ yếu là hát bài Ta trở lại...để tưởng niệm Phan Phụng Thạch ! Thầy Phan văn Cẩn ơi ! hôm nay bên kia bờ sinh tử, thầy nhớ mở ADSL, trang bị âm thanh tốt để mời Phan Phụng Thạch nghe bài hát "Ta trở lại con đường xưa áo lụa" . Bên này bờ sinh tử , tôi không biết anh Phan văn Hồng, em của Phan Phụng Thạch bây giờ đi đâu, về đâu? Ôi những người con trai, con gái của Một Thời Tao Lọan.
Xin mời các bạn nghe "Ta trở lại con đường xưa áo lụa" để cùng Phan Phụng Thạch, Phan văn Cẩn ...tưởng nhớ một thời đã qua !!!!! qua tiếng hát Trần Quang Lộc.
Thân ái,
caohuudien,
Tải Blog : 16.9.2008
Nhớ thầy PPT quá
Trả lờiXóatôi cũng đã khóc rất nhiều khi đọc lại thơ của thầy, những tập gốc bằng màu hồng và vàng đâu rồi, ai còn giữ lên tiếng đi. một tài thơ bạc mệnh ....nên càng nhớ Thầy nhiều hơn .
Trả lờiXóaMàu thời gian không xanh
Trả lờiXóaMàu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh
ĐOÀN PHÚ TỨ