TÊN MỆ ĐÔNG HÀ
(Cảm hứng từ
bài viết của Đinh Lê Vũ)
Mệ ngồi đó một xô trứng lộn,
Tháng ngày qua nuôi sống thân già.
Tôi mỗi lần công tác Đông Hà,
Đều ghé lại ăn vài ba cái.
Chỗ đối diện bến xe ca mới,
Trước ga-ra bóng tối phủ đầy.
Lần nào qua vẫn thấy mệ đây,
Không để ý có khi khó biết.
Vài bộ bàn, ghế ngồi, chiếc mẹt,
Ít rau răm, đu đủ, nước trà.
Chiếc xe bò chuyên chở không xa,
Mệ ngồi đó thân già đơn độc.
Hương vịt lộn ở đây có khác,
Trứng vừa khi không lạt, chẳng non.
Nước nấu nêm gia vị tuyệt ngon,
Rau răm tươi, tiêu xanh nguyên vỏ.
Món rất lạ vị chua đu đủ,
Sợi mỏng manh giòn cứ mỗi khi.
Nhúm gừng cay hương vị tẩm gì?
Ngần ấy thứ dẫu đi rồi sẽ.
Tháng vài lần tôi qua vẫn ghé,
Muốn làm quen biết mệ kiệm lời.
Đoán thử chừng trên tuổi sáu mươi,
Nét lam lũ mảnh đời bươn chải.
Người thân đâu tôi chưa lần thấy,
Mệ một mình xe đẩy, hàng bưng.
Ngày nắng tháng mưa vẫn ấy từng,
Khuya về lại tự thân xoay xở.
Đêm hôm ấy nay tôi vẫn nhớ,
Đôi thanh niên ghé chỗ mệ ngồi.
Sau chuyện trò tặng món quà vui,
Mệ thoáng nét bồi hồi, hãnh diện.
Có lần nọ thực đơn đã tính,
Ít tiền dư tôi định biếu luôn.
Mệ giúi tay trả lại đủ đồng,
Cơn xúc động dâng không thể tả.
Người tự trọng đời nay ít lạ,
Ngỡ mất rồi mệ trả niềm tin.
Và trong tôi bóng mệ thành quen,
Giữa muôn triệu gợi niềm vương vấn.
Bỗng phân vân nghe câu hỏi bạn,
Mệ tên gì sao chẳng quan tâm?
Biết mai sau rồi sẽ có lần,
Không gặp lại còn chăng ray rứt?
Nguyễn Tường
NY Jan 03, 2011
HÌNH BÓNG CŨ
(Tặng Cựu Nữ Sinh
Nguyễn Hoàng Quảng Trị)
Nguyễn Hoàng Quảng Trị)
Em giờ có lẽ chẳng như xưa,
Thân xác hình hài trải nắng mưa.
Nhan sắc còn vương đôi bóng nét,
Lòng anh ngồn ngộn dậy hồn thơ.
Ước gì quay trở lại thời gian,
Ngắm áo ai bay trắng Nguyễn Hoàng.
Phượng ơi sân ấy thôi ngừng đỏ,
Cho trái tim yêu nhịp rộn ràng.
Thân xác hình hài trải nắng mưa.
Nhan sắc còn vương đôi bóng nét,
Lòng anh ngồn ngộn dậy hồn thơ.
Ước gì quay trở lại thời gian,
Ngắm áo ai bay trắng Nguyễn Hoàng.
Phượng ơi sân ấy thôi ngừng đỏ,
Cho trái tim yêu nhịp rộn ràng.
Nguyễn Tường, NY Jan 05, 2011
KHÔNG ĐỀ
1. BIẾT NHIỀU NÊN LẮM YÊU THƯƠNG
BIẾT ÍT NÊN QUÁ ĐO LƯỜNG TÍNH TOAN
KHÔNG BIẾT THÔI KHỎI LUẬN BÀN
CHƯA BIẾT THÌ PHẢI HỎI HAN TÌM THẦY
2. THẦY GIÁO, THẦY THUỐC, THẦY TU
CẢ BA THẦY ẤY CÓ GÌ KHÁC NHAU?
THẦY GIÁO DẠY TA NÊN NGƯỜI
THẦY TU TRUYỀN ĐẠO CHO ĐỜI AN VUI
THẦY THUỐC CHỮA BỆNH CỨU NGƯỜI
CẢ BA THẦY ẤY NIỀM VUI MỌI NHÀ
Nguyễn Từ
Viết Gởi Một Người
Ở quê hương đó - bên trời mây bay... !
Vầng trăng từ thuở xa người
Bạc màu soi một bóng tôi tần ngần
Người về ! Bên ấy mùa thu
Có lao đao nỗi thương thầm ánh trăng.
Hoàng hôn từ độ cách ngăn
Nghiêng-nghiêng cánh mộng đăm -đăm phương trời
Gió chiều lay động buồn rơi
Nhớ ai ngày ấy đứng ngồi trước sau ?
Đâu rồi Quảng Trị xôn xao
Một vầng trăng sáng bên nhau bóng hình .
Áo người trắng tuổi thư sinh
Áo tôi sớm đã rập rình nắng mưa ?
Đâu rồi Thị Tứ năm xưa ?
" Con đường đất đỏ bụi mờ dấu chân ."
Nhánh mai gầy guộc muôn phần
Nở ba sáu nụ xuân đời rụng mau.
Đây bài thơ cũ xin chào
Bàn tay ai đã ghép vào hoa tiên
Người đi còn nhớ Đông Sầu
Băn- khoăn mấy nhánh chiêm bao gọi thầm...?
Gởi người - Một ánh trăng soi
Vài cơn mưa nhỏ - Ngậm ngùi bóng chim
Gởi người ngọn gíó bình yên
Về qua phố thổi - khắp miền nở hoa !
Gởi V. Đ.T
18-9-2010
SMB
Sa Mạc Buồn
Đêm khơi động vết thương lòng
Chơ vơ một cõi đỏ hồng nổi đau.
Em tôi tóc rối ưu sầu
Nhạt phai hương sắc- lỗi câu hẹn thề.
Đêm nghe sóng biển vỗ về
Triều lên tiếng oán trăng hờ hững trôi.
Còn trên bãi - nét nguyệt rơi
Dã tràng se cát, sỏi vùi dấu chân.
Thôi đành !
Đêm huyền hoặc-thấy phù vân
Lời dư âm vọng tiếng thề hôm nao .
Lặng môi dấu tiếng thở dài
Mây che bóng nguyệt
Ta hoài vọng nhau !
SMB
Chơ vơ một cõi đỏ hồng nổi đau.
Em tôi tóc rối ưu sầu
Nhạt phai hương sắc- lỗi câu hẹn thề.
Đêm nghe sóng biển vỗ về
Triều lên tiếng oán trăng hờ hững trôi.
Còn trên bãi - nét nguyệt rơi
Dã tràng se cát, sỏi vùi dấu chân.
Thôi đành !
Đêm huyền hoặc-thấy phù vân
Lời dư âm vọng tiếng thề hôm nao .
Lặng môi dấu tiếng thở dài
Mây che bóng nguyệt
Ta hoài vọng nhau !
SMB
Hạ Nhớ - Lê Văn Thanh
Đò buồn gác mái đợi người qua
Ve sầu rã giọng cung sầu muộn
Lối phượng loang màu huyết phượng pha
Xuân đến xuân đi xanh ước vọng
Thu chờ thu đợi trắng mù sa
Tiếng quyên giục dã đêm dần xuống
Nhớ lắm hè ơi…nhớ lắm mà !
Nhớ lắm hè ơi…nhớ lắm mà !
Đôi tà trinh bạch dáng kiêu sa
Vô tư mắt ngọc long lanh sáng
Xao xuyến hồn ta năm tháng qua
Em vẫn Hằng Nga về Nguyệt Điện
Ta như chú Cuội đợi cây đa
Sớm chiều bến chợ đò qua lại
Ta vẫn chờ em hết tuổi già
Lê Văn Thanh
(01/01/2010)
HọaTrào dâng nổi nhớ lúc chiều tà
Lưu lạc quê người năm tháng qua
Những tưởng chuyện xưa chừng nhạt lấp
Nào ngờ kỉ niệm chẳng phôi pha
Sân trường thắm đẫm màu hoa phượng
Lối nhỏ trắng trời dáng nguyệt sa
Từng bước xa dần năm tháng cũ
Nhớ nhung biết mấy…nhớ nhung mà!
Nhớ nhung biết mấy…nhớ nhung mà!
Raọ rực tựa như nước mới sa
Mấy thuở sân trường in bóng lại
Còn đâu lớp học "liếc nhìn qua"
Đường đời ta bước trông bè bạn
Lối nhỏ ai về tiếc “ Đá Đa “
Chiếc bóng thời gian qua cửa sổ
Hoa niên chớp mắt thấy thân già
Lê thị Thanh Tâm 05/9/2010
Cảm tác
SÓNG NƯỚC TRĂNG LOANG BÓNG ĐÃ TÀ
ĐÊM BUỒN BẾN VẮNG KHÁCH CHƯA QUA
THUYỀN KHÔNG MÁI ĐỢI AI TRỞ LẠI??
NGƯỜI NHỚ HAY NGƯỜI ĐÃ PHÔI PHA
ĐÔNG HẾT XUÂN SANG HOA SỚM NỞ
HÈ VỀ THU ĐẾN HẠT SƯƠNG SA
THÁNG NGÀY LUÂN CHUYỂN THEO TRỜI ĐẤT
CHẲNG BIẾT CÒN KHÔNG PHÚT MẶN MÀ
CHẲNG BIẾT CÒN KHÔNG PHÚT MẶN MÀ
GIỮA HÈ ĐÔI LÚC CÓ MƯA SA !!
CHUYỆN TRỜI CHUYỆN ĐẤT NÀO AI BIẾT
TÌNH NHỚ TÌNH QUÊN NỠ ĐÃ QUA!!
CHO ĐẾN BAO GIỜ? EM MONG MÕI
XA XÔI EM GỞI TIẾNG CHIM ĐA
NGƯỜI ƠI BẾN VẮNG THUYỀN VẪN ĐỢI
TỪ THỦA TRĂNG NON, NAY ĐÃ GIÀ !!!
Kế Thế
Từ thuở trăng non, nay đã già !
Bốn mùa thương nhớ ! đã trôi qua?
Trời Xuân vương nắng ,trải sợi vàng
Em hong tóc xoả sợi mềm, sợi bay
Sợi chùng vướng kẻ bàn tay
Sợi dài lãng đãng vờn bay gió nào ?
Nắng Hạ tràn ven biển xôn xao
Qua cồn cát mịn trải vào tim anh.
Tóc mây xỏa giấc mộng lành
Mơ Thu luyến sợi nắng hanh gọi về.
Bóng ai dài bãi cát vàng
Dấu chân ai dẫn đến ghềnh tương tư...
Đông
Triều dâng nhòa vết lãng du...
Sa Mạc Buồn
Đường đời vạn nẻo lắm phong ba
Sâu lắng tình thơ chẳng nhạt nhòa
Cứ ngỡ qua nhanh trong phút chốc
Ngờ đâu mãi mãi chẳng rời xa
Lối về theo bóng người đi mãi
Một bóng hình ai dáng Kiều Nga
Lớp học tan xa từ dạo ấy
Có thương cất giữ ...một mình ta
VTT
HOÀNG LAN CHI VÀ BÀI THƠ CÒN LẠI
Thuở
học trò, đa số mơ mộng nên thích thơ nhạc là chuyện thường. Ngày ấy,
tôi có một quyển tập khá đẹp, giấy pelure hồng, xanh, tím trước mỗi tờ
giấy trắng. Tôi chép vào đó những bài thơ tôi thích bằng bút lá tre và
mực tím. Quyển thơ ấy đi theo tôi đến tận bây giờ. Có một bài thơ thật
dễ thương và tôi thuộc lòng. Với năm tháng phôi pha, bài thơ vẫn còn lại
trong tôi.
Tôi bây giờ không yêu thơ nhiều như
thời trẻ. Những bài thơ đọc từ thuở học trò có thay đổi vị trí. TTKH
xếp xuống hàng thứ yếu. Thơ của Hoàng không thay đổi vị thế với tôi.
Mùa thu đã về với chút lá đốm vàng, gió se lạnh. Một lá vàng vừa rụng rất nhẹ và để bao người ngẩn ngơ. ‘Còn lại” sẽ vẫn còn lại mãi trong Lan Chi, chú Hoàng ơi.
Mùa thu đã về với chút lá đốm vàng, gió se lạnh. Một lá vàng vừa rụng rất nhẹ và để bao người ngẩn ngơ. ‘Còn lại” sẽ vẫn còn lại mãi trong Lan Chi, chú Hoàng ơi.
HLC
CÒN LẠI
CÒN LẠI
Bước rất nhẹ như mây mềm dưới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em tìm anh nước uốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rợn tình xưa tỉnh thức
Em vẫn bé, anh vẫn còn ngây ngất
Màu áo hường còn gợn sóng âm thanh
Mắt thuyền qua nên nón vẫn nghiêng vành
Chân cuống quýt nên guốc ròn gõ cửa
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên, mắc cở với hoài nghi
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa Thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
Vẫn lặng lẽ để anh nghe vừa đủ
Vẫn thờ ơ cho rủ hết màn the
Vẫn mỉm cười rồi vẫn lấy tay che
Cho cặp mắt bỗng nhiên mười sáu tuổi
Tay vụng quá nên thư không viết nổi
Mực trong bình như cẩm thạch ngẩn ngơ
Giấy trắng tinh đem bóc nhẹ từng tờ
Tầu bay giấy ngượng ngùng bay ra cửa!
Em nguyên vẹn là bài thơ bé nhỏ
Anh còn nguyên là một kẻ yêu em
Em đi ngang xin ráng bước cho êm
Đừng đánh thức thời gian đang ngủ kỹ
Đừng đẹp quá để anh đừng rối chỉ
Lấy gì đây khâu vá lại tình xưa?
Có đi ngang xin chọn lúc bất ngờ
Đừng nói trước để anh buồn vơ vẩn
Có đi ngang xin em đừng đánh phấn
Tóc buông rèm lứa tuổi thích ô mai
Mắt vương tơ của những phút học bài
Tay kheo khéo khi đánh chuyền với bạn
Em dấu đi những nỗi lòng vỡ rạn
Anh cũng thề dấu hết gió mưa đi
Bao nhiêu ánh đèn rũ rượi tái tê
Những ngõ vắng, tối tăm anh dấu hết.
Hoàng Anh Tuấn
"....Mùa
thu năm nay, tôi thẫn thờ nghe tin Hoàng ra đi. Ngắm hình Hoàng thời
trẻ trên màn hình computer, tôi nói với người bạn “ Hoàng Anh Tuấn trông
thật lãng tử và nét đẹp rất
đàn ông”. Hoàng từng nổi tiếng mà chẳng cần in một tác phẩm nào. Tôi
thích vô cùng khi biết điều đó. Tôi đã không biết đến khá nhiều người
trong giới văn nghệ sĩ cho dù họ in nhiều tác phẩm. Đơn giản là ngày ấy,
tôi bận chuyện học hành và chỉ chú ý đến những “tác phẩm” với tôi là
hay. Hoàng đã là một như thế với tôi. Tại sao tôi thú vị như
vậy? Có gì đâu, đang có những người thích lưu lại tác phẩm của mình với
hình thức thật đẹp và tưởng rằng sẽ cũng “thật hay’với độc giả. Không,
độc giả chọn lọc nộâi dung và ..cả tư cách tác giả để quyết định sẽ xếp
tác phẩm đó ở ngăn nào trong kệ sách gia đình...."Từ Mail Hoàng Lan Chi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét