ĐỊNH MỆNH
- Xót
sợi nhớ một đời mắc nợ
Thương
giọt buồn một thuở dầm mi
Duyên
tình hỏi cớ chuyện gì
Chẳng
thương chẳng nhớ sầu bi ngất đầy
Tuổi
ngọc ngà thơ ngây khờ dại
Cho
nên chi lại phải sự tình
Muộn
khôn nên chẳng trách mình
Vâng
lời thầy mẹ thuyền tình nổi trôi
Chuyện
vợ chồng tựa vò tơ rối
Bước
sang sông về với người ta
Hai
người hai kẻ lạ xa
Làm
sao hợp cẩn mặn mà gối chăn
Lúc
cất bước mẹ căn thầy dặn
Ráng
nghe con rồi hẳn quen dần
Con
ơi chớ có ngại ngần
Dần
dà đâu đó ngọt lành đến thôi…
Trách
thầy mẹ sao hồi đó vội
Để
chừ đây nên nổi như vầy
Ai
nào thấu nổi tình đây
Sống
ngần năm tháng ải nầy tình mang
Vốn
duyên nợ đâu màng kết đặng
Chẳng
khi nào sóng lặng biển êm
Ôm
sầu đếm giọt châu đêm
Mắt quầng
nét ủ môi mềm giăng vương
- Thôi
đành quyết rẻ đường tách hướng
Chẳng
màng chi chuyện vướng tơ duyên
Bao
năm chất ngất muộn phiền
Cũng
đành dứt mối nghiệp duyên để rồi…
Chấp
nhận với phần đời quạnh quẻ
Cùng
con thơ đỏ đẻ yên bề
Chẳng
màng chi chuyện phu thê
Nỏ than
chi phận đâu hề phong ba …
Rồi
chợt bổng! tim đà như đã
Dẫu nay
đời… tóc ngã màu sương
Sao
mà sợi nhớ như chừng
Trong
lần thoáng gặp lại sương vương à…
Ngẫm
xét mình trăng tà bóng xế
Sao tình
đà tựa thể xuân son
Xa
thời dóng ngóng mỏi mòn
Nhớ
thương thương nhớ thả hồn tận đâu…
Hay
định mệnh bắc cầu tiếp bước
Tựa tình
đầu dẫu lúc xế chiều
Khi
gần trời đất đỗ xiêu
Say từng
cung bậc men yêu dậy nồng…
Cảm
ơn đời giang đôi cánh rộng
Dìu
ta vào vườn ái tuyệt vời
Không
như cái thuở thiếu thời
Sầu
giăng phiền nhuốm bời bời tấm thân.
Mai
Vân-VTT, .Q.Trị,16.6. 2017.Ảnh minh họa: Nguồn từ Internét.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét