Thứ Năm, 2 tháng 3, 2023

NẮNG CÒN TRÊN ĐỒI SIM Dương Thị Bích Đào.

NẮNG CÒN TRÊN ĐỒI SIM
Dương Thị Bích Đào.
 
Thùy Vân, một mình rảo bước xuống bờ biển gần ngôi trường nàng đang học, đó là trường trung học Nguyễn Hòang nằm trong trại tạm cư số năm Non Nước-Đà Nẵng. Nàng ngồi trên bãi biển trong một buổi chiều vắng lặng, nhìn về cuối chân trời, với ánh nắng ngã sang màu vàng cam, màu đỏ sẩm, đẹp lạ lùng, giữa tiếng sóng vỗ nhẹ vào ghềnh đá, vào bờ biển. Ngồi một mình nơi đây để ôn lại những kỷ niệm của những ngày đã qua, những kỷ niệm đẹp và êm đềm, mai đây nàng sẽ từ giã bãi biển Non Nước và không biết bao giờ nàng có dịp gặp lại, cuộc sống ở trại tỵ nạn làm cho tâm hồn nàng lớn dần lên, những suy nghĩ lớn hơn, nàng đứng lên và đi nhanh về trường. Tan trường, những tà áo trắng trinh nguyên lồng lộng trong gió biển, mái tóc dài ôm kín bờ vai, chiếc cặp ôm vào lòng, nàng đi qua phi đạo để trở về nhà.
Thời gian qua nhanh, ba tháng nghĩ hè sắp trôi qua, nàng đang chuẩn bị mọi thứ để ra Huế học tại trường trung học Đồng Khánh năm cuối cùng của bậc trung học vì trường Nguyễn Hòang không có giáo sư dạy môn tiếng Anh cho học sinh ban C kề từ khi Thầy Kế qua đời khi chiếc máy bay Boeing đưa Thầy từ Sài gòn ra Đà Nẵng bị lâm nạn. Nàng còn bao nhiêu việc phải làm, đi ra Huế nộp học bạ xin chuyển trường, thuê phòng trọ, may thêm áo dài, đan áo len vì ngòai Huế vào mùa Đông trời lạnh hơn, mua sách vở, rủ hai bạn cùng đi: Ngọc Anh và Kim Cúc.
.
Thùy Vân và hai bạn thuê được một phòng trong một ngôi biệt thự xinh xắn tọa lạc ở Phủ Cam Huế. Ngôi nhà này nằm trên con đường dài và hẹp, gần nhà Thờ Phủ Cam. Xung quanh bao phủ bởi hàng dậu bằng cây chè tàu, vườn trồng nhiều cây Samppuche, cây khế, cây bần quân, đặc biệt có nhiều cây bồ kết, thân cây cao, lá nhỏ trông giống như lá me, rũ xuống lung lay trứớc những ngọn gió thổi qua.Với nhiều tàng cây nặng trĩu lặng lẽ vươn ra phủ xuống trên mái nhà, trên hành lang, trên lối đi, hai bên hông nhà, những bậc tam cấp, trước hàng hiên. Có những cành cong xuống là đà trứơc mặt bao lơn có thể đưa tay với tới, những tàng cây bồ kết làm dịu đi cơn nắng gay gắt mùa hè. Những trái bồ kết còn xanh kết lại từng chùm, mỗi chùm khỏang mười đến mười lăm trái, có hình dáng như trái phượng nhưng nhỏ hơn nhiều, có nhiều hột, vào mùa này thì nó đang có màu xanh nhạt khi chín thì ngã sang màu đen tuyền. Người dân miến Trung dùng trái bồ kết từ bao đời nay, nó rất dễ dàng cho người phụ nữ khi gội đầu, chỉ cần bẻ nhỏ từng miếng bồ kết để trong một cái thau, đổ ít nước nóng vào ngâm hoặc để vào thau nước phơi nắng trong vòng ba mươi phút thì ta sẽ có nước gội đầu, hương nồng cay làm cho tóc óng mượt và đen bóng, nó cũng còn trị dứt chứng gàu trên tóc.
Ngôi nhà được xây theo lối kiến trúc của Pháp, bằng gạch nung đỏ, mái lợp ngói, với những cửa sổ lớn bằng kính có nhiều ô, rèm cửa sổ màu trắng bằng vải ren, bên ngòai thêm một lớp cửa gỗ lá sách tạo cho căn nhà ấm áp và sang trọng. Căn nhà chính có bốn phòng ngũ rộng, đi lên bằng những bậc tam cấp, nối tiếp là bao lơn, một cửa ra vào bằng gỗ quý. Ở giữa nhà là phòng khách với bộ ghế sopha bằng gỗ màu nâu sậm tiệp với các cánh cửa của các phòng ngũ. Tường sơn màu trắng, trên tường treo những bức tranh cổ điển. Kế nhà chính, là nhà bếp với những ngăn tủ* đựng đồ dùng cho việc nấu nướng và một bộ bàn có tám cái ghế dùng làm bàn ăn, trên mặt bàn phủ một cái khăn màu ngọc trai với những mũi thêu nổi lên những bông hoa hồng nhỏ. Đối diện với bàn ăn có một cửa sổ rộng làm bằng kính trông ra vừờn sau nhà. Một giàn hoa thiên lý được làm bằng tre, lọai hoa này dây leo, cây đâm nhánh tủa ra và leo lên giàn, lá nhỏ màu xanh lục, bông hoa thơm ngào ngạt kết từng chùm nở hé nụ nhỏ màu vàng chanh càng về khuya hương thơm tỏa đi khắp vườn, len qua khe cửa vào trong phòng mùi hương thoang thỏang êm dịu. Đứng ở cửa sổ này có thể nhìn ra vườn rộng với nhiều cây ăn trái, kế bên bếp là nhà vệ sinh và phòng tắm.
Nối tiếp nhà bếp bằng một hành lang dài có mái che, là một dãy nhà ngang, mái lợp tôn, tường xây bằng gạch, có nhiều phòng mỗi phòng có cửa một cửa đi riêng và một cửa sổ nhỏ, có lẽ trước đây dành cho những ngừơi giúp việc nhà ở, hiện nay thì cho sinh viên thuê.
Khu vườn bên phải của ngôi biệt thự cũng có nhiều cây dừa thân cây cao tàu lá dừa thỏng xuống, trái kết lại từng buồng. Gần hàng dậu được trồng ít khóm thơm thi thỏang mới ra trái. Nhìn cách trưng bày của căn nhà chứng tỏ chủ nhân là một người phụ nữ đảm đang. Chủ nhân của căn biệt thự là chị Hà góa phụ của một công chức sống với hai đứa con, một bé trai khỏang tám tuổi tên là: Huy, và một bé gái năm tuổi tên là Hạnh. Chị Hà khỏang ba mươi tuổi, nhưng trông chị già trước tuổi, đôi mắt to, với hàng my rậm có những vết quầng thâm do nhiều tháng năm dài mất ngũ, nước da ngâm đen, mái tóc dài kẹp lại gọn gàng. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm chị đưa hai con vào trường học sau đó vội vã đến sở làm. Chị làm kế tóan cho một ngân hàng tư nhân, dáng người mảnh khảnh với chiếc áo dài màu tím hoa cà hay màu tím than, đôi khi màu đen, hiếm khi thấy chị mặc áo dài màu sáng, có lẽ cuộc đời của chị quá u buồn khi mà cái chết của người chồng quá cố đến một cách bất ngờ vào những năm trước.
Qua sự giới thiệu của chị Hà, nàng và hai bạn đều yên tâm khi sống ở trong căn nhà này. Thùy Vân cùng hai bạn chuyển vào căn phòng trong ngôi biệt thự xinh xắn, cả ba cô gái đều hài lòng với chỗ ở mới đầy đủ tiện nghi, phòng ấm áp khi mùa đông và cũng mát mẽ khi mùa hè, khi trời mưa phùn đứng trên bao lơn nhìn ra ngòai đường cảnh đẹp vô cùng với màn mưa giăng giăng rơi xuống cây bồ kết, mưa giăng kín qua lối đi nhỏ vào sân vườn lát bằng bê tông sỏi, những viên sỏi nhỏ màu trắng nhô lên, những nụ hoa hồng, hoa tường vy nở rộn ràng trong nắng ban mai. Mỗi buổi sáng ba người bạn cùng nhau thả bộ đến trường chỉ mất khỏang mười lăm phút, từ dốc Phú Cam qua cầu đi thẳng trên một con đường làm bằng nhựa là đến trường.
Trường trung học Đồng Khánh Huế tọa lạc trên đường Lê Lợi, mặt tiền nhìn ra dòng sông Hương trên một mãnh đất rộng bao bọc xung quanh với những bức tường xây bằng gạch cao khỏang chừng hai mét quét vôi màu hồng đậm. Trường học được xây theo lối kiến trúc Pháp với những dãy nhà lầu một tầng, một dãy lầu khỏang 12 phòng học rộng, trần rất cao, cửa sổ kính, mái lợp ngói, sàn lát bằng gỗ dày. Có nhiều cây xanh già cỗi theo năm tháng, những cây phượng, cây me, cây nhãn, làm bóng mát cho sân trường… Trong sân trường có nhiều lối đi nhỏ tráng bằng xi măng, song song những lối đi được trồng nhiều lọai hoa tùy theo mùa nở rộ, nhiều nhất là hoa hồng, hoa tường vy, cẩm chứớng, hoa thược dược, được người phu trường chăm sóc cẩn thận, bởi vậy ai đến thăm trường cũng tấm tắc khen ngợi, trông ngôi trường thật đẹp và nên thơ.
Đường Lê Lợi rất rộng với những hàng me tây cao lớn, có hai trường trung học nổi tiếng là Đồng Khánh và Quốc Học nằm song song với nhau cùng nhìn ra bờ sông Hương với những cây phượng vỹ nở hoa rộn ràng khi mùa hè đến, màu sắc đỏ au, rực rỡ biết bao!. Hai ngôi trường chỉ cách nhau một con đường nhỏ, một ngôi trường dành cho nữ sinh, một trường dành cho nam sinh.
Cũng trên con đường này có Viện đại học Huế, thư viện, bệnh viện Trung Ương, trường Đại học Luật Khoa,Trường đại học Văn Khoa và Khoa học. Cũng đi dọc theo đường Lê Lợi này qua khỏi cầu Tràng Tiền phía bên phải là Trường Đại Học Sư Phạm, trường Kiểu Mẫu, kế tiếp phía bên trái sát bờ sông có Khách sạn Hương Giang rất nổi tiếng bởi vẽ đẹp kiêu kỳ của nó nằm bên dòng sông Hương lãng mạn nên thơ.Tất cả các cơ sở này đều theo lối kiến trúc của Pháp. Con đường này là tiêu biểu cho khu văn hóa, bên kia sông có con đường Trần Hưng Đạo, Đường Phan Bội Châu, chợ Đông Ba tiêu biểu cho khu thương mại.
Thành phố Huế có ba cây cầu bắc qua sông Hương, Cầu Tràng Tiền có sáu vài mười hai nhịp, sơn màu trắng bạc, cầu thứ hai, là cầu sắt chỉ dùng riêng cho xe lửa, hai cây cầu làm từ thời Pháp thuộc, kiểu dáng theo thiết kế của người Pháp. Để giảm bớt trọng tải cho cầu Tràng Tiên, vì nó đã bị gãy một nhịp trong cuộc chiến năm Mậu Thân nên vào đầu thập niên 70 Huế đã có thêm một cây cầu khác theo lối kiến trúc tân tiến hơn nhưng nó không đẹp bằng cầu Trường Tiền gọi là cầu mới.
Trường Đồng Khánh được đặt tên của một vị vua triều Nguyễn. Ngài lên ngôi năm 1885, lấy niên hiệu và Thụy hiệu là Cảnh Tông-Thuần Hòang Đế, làm vua được ba năm, mất ngày 28 tháng 1 năm 1888 vào tuổi 24 tuổi.
Mùa đông ở Huế thường thì mưa dầm và trời lạnh, cũng rét buốt như ở Quảng Trị, nàng cùng hai bạn thường “cuốc bộ” đi học, nhiều lúc trong cơn mưa tầm tã, nhiều lúc lạnh rét căm căm. Thùy Vân thật sự cô đơn và trống vắng khi hai người bạn đã từ giã nàng để cùng gia đình đi định cư ở Hàm Tân, thuộc tỉnh Bình Tuy theo chương trình di dân khai hoang lập ấp của chính phủ dành cho đồng bào Quảng Trị đã không còn chỗ để hồi cư. Đó là vào giữa tháng 12 năm 1973.
Mùa hè đã đến, những con ve sầu ở trên những tàng cây trong sân trường kêu lên theo từng điệp khúc, một con ve xướng lên khúc nhạc; thế rồi hằng ngàn con ve khác cùng đáp lại một nhịp điệu kêu lên thật lâu không dứt tiếng, thật là ồn ào, nhiều lúc thầy phải ngưng giảng bài vì học sinh không nghe được. Lớp học 12C2 của nàng là phòng cuối trên dãy lầu phía bên trái của trường, cửa sổ mở rộng nhìn ra khỏang không gian bên ngòai có những cây nhãn, cây phượng cao lên đến lớp học, lũ ve trốn trong những vỏ cây, nằm ép mình trong những chiếc lá. Người ta nói con ve từ lúc ấu trùng nằm trong vỏ cây là 15 năm mới trưởng thành phát được tiếng kêu trong mùa hè đó….
Mùa thi Tú tài đã qua và Thùy Vân đã thi đậu, còn nổi vui mừng nào hơn, mười hai năm, quả là một khỏang thời gian quá dài của một người học trò cặm cụi với đèn sách, cơm áo cha mẹ cho đi học, biết bao thứ mà cha mẹ phải lo lắng, để khỏi buồn lòng cha mẹ với quyết tâm thi đậu tú tài nay đã đạt.
Thùy Vân trở về Thị tứ Hải Lăng, Quảng Trị, nơi gia đình nàng về hồi cư vào đầu tháng sáu vừa qua. Đây là một bãi đất cát trắng, không có cây xanh, người ta đổ thêm đất đỏ Ba-zan để làm những con đường chạy song song với nhau, trên những con đường dài này, những ngôi nhà được cất lên theo kiểu tiền chế, mái lợp tôn dợn sóng, vách bằng gỗ thông, nền nhà chưa được tráng xi măng, nó là nền đất nên nhiều bụi bặm, nhà nàng nhìn ra đường quốc lộ 1. Đêm đêm những con đôm đốm bay lập lòe trong màn đêm tối thẩm.
Một tỉnh lỵ Quảng Trị được thu nhỏ được xây dựng lại trên vùng đất mới gồm có chợ và trường học, cư xá công chức, chùa và nhà thờ ...
Ba nàng đã về hưu. Giờ đây ba nàng không biết làm gì cho hết thời gian. Những ngày hè ở đây dài thê lê, nắng gay gắt, gió Lào thổi xuống bãi cát nóng bỏng.
Mùa hè, những cơn gió Lào từ dãy núi Trường Sơn thổi xuống, những ngọn gió nóng làm rát mặt, gió mang theo cát và hơi nóng làm cho ai cũng không muốn ra khỏi nhà nhưng Ba nàng không chịu ngồi ở không trong căn nhà tôn thấp và nóng, ba nàng đi lên rú để chặt gốc sim về làm củi nấu nướng, và rồi ba chị em nàng cũng theo ba lên rú. Từ bãi cát Thị Tứ đi bộ băng qua đường Quốc Lộ 1, có một đường mòn nhỏ, theo con đường mòn này đi miết khỏang một dặm thì đến một triền dốc rộng mênh mông tòan là những bụi sim mọc lấp xấp trên nền cát trắng xám, bên những cây cỏ dại, mùa hè hoa sim trổ bông màu tím ngan ngát, những cánh hoa tím bàng bạc lấp lánh sương đêm còn đọng lại đẹp vô cùng dưới bầu trời trong xanh của buổi sáng sớm làm cho tâm hồn nàng êm ái lạ thường, nàng hít thở không khí trong lành. Ba nàng bới những gốc sim, chị em nàng mổi người chặt cây sim ra từng nhánh nhỏ rồi bó lại từng bó. Ba nàng mồ hôi đẫm ướt tấm lưng, làn da vốn đã màu bánh mật nay lại càng nâu sậm hơn, các chị em nàng đều thương và kính trọng ba.
Dưới ánh nắng chói chang của bầu trời miền Trung, trên đôi vai nặng trĩu họ trở về nhà khi trời đã quá trưa, để lại sau lưng nắng vẫn còn trên đồi sim, nàng thích vẻ đẹp hoang dại của núi đồi, những ngày trôi qua trên đồi sim nàng cảm thấy vui hơn ở nhà. Cả tháng nay, cứ mỗi buổi sáng sớm khi ánh dương vừa ló dạng cả bốn cha con lên rú, Thùy Vân và hai em hóa trang bằng cách mặc chiếc áo lính trận màu xanh sậm, chiếc nón lá đội xụp cùng với mạng che mặt không ai biết đó là ba chị em nàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của một tháng chặt củi sim vì còn mấy ngày nữa chị em nàng phải trở lại trường học cho niên khóa mới năm 1974-1975. Củi sim, gánh về phơi khô chất đầy trong căn nhà bếp, đó là thành quả lao động của họ trong một thời gian ngắn, chị em nàng rất vui khi đã làm được việc để Ba mình được vui lòng.
Mỗi buối sáng, ba nàng thường ngồi một mình trên bộ bàn có sáu ghế đặt ở giữa ngôi nhà nhìn ra ngòai trời với khỏang không gian truớc mà lo âu suy nghĩ: “Cuộc sống ở đây quá tạm bợ với căn nhà tôn vách ván trên bãi cát chơ vơ, làm gi để sinh sống, đất cát bạc thếch không có màu mỡ để trồng trọt cuối cùng người đi đến quyết định: Vào Nam tìm miền đất mới.”
Mùa hè qua đi, mùa thu lại đến, các em của nàng đã trở lại trường học, trường Nguyễn Hòang được tọa lạc trên một khuôn viên rộng, trường vừa xây dựng xong, rộng rãi và thóang mát có tầng lầu và ban công rất đẹp, các em nàng rất thích thú khi được trở về trên quê hương, học trên mái trường thân yêu cùng thầy cô và bè bạn cũ.
Thùy Vân trở lại Huế để ghi danh học Luật tại trường ĐH Luật khoa Huế, nàng hy vọng sau này sẽ xin được một việc làm trong một ngân hàng tư nhân, nếu có được hai chứng chỉ về môn kinh tế của trường Luật. Nàng vẫn ở lại trong căn phòng trọ của ngôi biệt thự ở Phú cam, chỉ có một mình thôi, không có bạn cùng phòng. Nàng phải chi tiêu dè xẻn vì số tiền mẹ cho quá ít ỏi, không dám mua gì ngòai thức ăn và trả tiền phòng. Một buổi sáng đến giảng đường, nàng gặp lại người bạn học cùng lớp 12, cô ấy tên là Lan Anh nhà ở đường Phan Đình Phùng, nên giờ đây nàng có bạn để đi học vào buổi sáng, trưa về trên cùng một con đường.
Thuỳ Vân trở về Thị tứ Quảng Trị vào dịp lễ Noel năm 1974, Vân trả lại phòng trọ cho chị Hà, giã từ trường Luật, từ giã người bạn gái Lan Anh, giã từ đường Lê Lợi với những buổi tan trường với nắng vàng loang đỗ, hàng cây me tây rợp bóng, đường Lê Lợi thân thiêt quá!. Gia đình nàng không còn ở lại Quảng Trị mà sẽ vào miền Nam sinh sống trong một vài tháng tới.
Đó là một ngày cuối năm thời tiết se lạnh nhưng có nắng hanh vàng, trong một bữa tiệc đám cưới của chị Lê người cùng xóm ngày trước ở Quảng Trị. Đám cưới chị Lê và anh Khánh tổ chức trong căn nhà chỉ có bốn bàn cho hai họ, Thùy Vân gặp một người đàn ông, anh ta chững chạc với chiếc áo sơ mi màu xanh, quần tây màu nâu nhạt, mang đôi dày màu nâu, chiếc áo lạnh bằng da màu xám, trông anh rất lịch thiệp, anh ấy cao lớn, nước da trắng, chiếc mũi cao, vầng trán rộng, đôi mắt sáng. Anh ấy đến bên Vân và làm quen.
-Chào cô bé, cô bé học trường Nguyễn Hòang phải không?
- Dạ, không, tôi học ở Huế.
- Cô bé học trường nào?
- Dạ, Trường Luật.
- Tôi có thể biết được tên cô không?
- Dạ, tên Thùy Vân.,
-Tên rất đẹp
-Vân gọi tôi là Huy
-Dạ vâng.
- Nhà Thùy Vân ở đâu?
- Dạ, phường đệ tam.
-Khi nào có dịp tôi sẽ đến thăm.
Tết năm Ất Mão năm 1975
Ngòai trời mưa phùn và gió lạnh, hai cô em gái: Thùy Hương và Thảo Nguyên che dù đi chúc tết bà con và bạn bè, không khí Tết có vẽ ảm đạm như bầu trời mưa phùn ngòai kia khiến cho nàng không muốn đi đâu hết. Ngồi một mình trong căn phòng bé nhỏ của bốn chị em nàng, suy nghĩ vẫn vơ đến nhiều chuyện. Người thanh niên mà nàng đã gặp trong dịp đám cưới chị Lê.
Huy đến thăm nhà nàng trong dịp tết cổ truyền vào buổi tối ngày mùng hai tết, nàng cũng chưa biết được anh đang học trường nào hoặc làm gì, ba mẹ nàng nói chuyện với anh rất là hợp ý, thế rồi, vào cuối tuần anh thường đến nhà chơi, thỉnh thỏang xin phép mẹ cho nàng ra ngòai quán uống nước, ngồi nói chuyện ở những quán cà phê nhỏ ở ven đường, thị Tứ này bây giờ chưa có điện, bởi vậy không có đèn đường, đường sá tối căm, nhà nhà thắp đèn dầu, ánh sáng le lói hắt qua khe cửa sổ.
Chị Quỳnh Hoa trở lại trường học sau hơn một tuần về nhà ăn tết. Chị vẫn ở lại Huế học cho đến khi ra trừong, truờng có khu nội trú nên mẹ không lo lắng nhiều mỗi khi gia đình chuyển vào Nam sinh sống.
Vầng trăng tròn mười sáu nhẹ nhàng tỏa sáng, Huy và nàng sóng bước bên nhau dưới ánh trăng soi sáng vằng vặc xuống những mái tôn dợn sóng bàng bạc, rọi xuống những con đường đất đỏ Bazan, cảnh trí ấy thật mờ ảo như một màn sương mù của buổi sáng mùa thu này nào ở tỉnh lỵ Quảng Trị thuở xưa. Hai người đi xuyên qua khu chợ của thị xã để đưa Vân về nhà, dưới chân cát trắng xóa cùng với ánh trăng tạo nên một khung cảnh nên thơ. Vân trong bộ đồ tây, áo sơ mi màu trắng ngắn tay, quần tây màu hồng nhạt, khóac thêm một chiếc áo len màu hồng phấn trông nàng xinh hơn, dịu dàng hơn, nàng yên lặng đi bên anh, ánh trăng thượng tuần chiếu sáng khắp bầu không gian yên tỉnh đến lạ thường, cả khu Thị Tứ đang chìm đắm trong giấc ngũ, chỉ mới chín giờ đêm thôi mà mọi nhà đều cửa đóng im lìm, trông nơi đây như là một tiền đồn heo hút nào đó, hay một vùng sa mạc hoang vu, cảnh vật quá lạnh lẽo, quá cô đơn và buồn tẽ. Sao tự dưng tỉnh lại cho dân về định cư nơi đây, bởi chỉ cách quốc lộ một khỏang chừng 700 mét, bên kia đường quốc lộ là những dãy mồ hoang lớp lớp của những nạn nhân chết trong chiến sự mùa hè năm 1972, nàng suy nghĩ mà không thể hiểu được. Tại sao?
-Về nhà thôi anh, ngày mai gia đình em vào miền Nam, anh đừng đến tiễn nhé! Thùy Vân nói nhỏ.
Huy nắm tay nàng xiết chặt và dặn dò:
-Thùy Vân nhớ giủ gìn sức khỏe, anh sẽ thường viết thư cho em.
-Dạ, em hiểu.
Di chuyển vào Nam.
Đó là ngày mùng 3 tháng 3 năm 1975 cả gia đình nàng lên xe đi vào Sài Gòn, đúng như ba nàng đã định, sau hai ngày xe chạy và ngừng để nghĩ qua đêm tại phòng trọ, cuối cùng gia đình nàng đã đến Long Thành bình yên. Ngòai vườn, nắng đã lên cao trên những cây chôm chôm đầu mùa trĩu quả, cuộc sống mới của gia đình nàng trên một mảnh vườn rộng với một căn nhà nhỏ.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét