Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

HƯƠNG ... MUỘN Văn Thiên Tùng

HƯƠNG ... MUỘN

Hình như đông bên thềm đời Thu nhỉ
Mấp mé cõi lòng - nghe trĩu sầu vơi
Xuyên canh nằm đếm giọt… tí tách rơi
Nghe buốt giá luồn tuôn - tim thấm lạnh


Từng sợi buồn buộc chặt hồn cô quạnh
Ôm lẻ loi từ xuân muộn sang hè
Mỗi giao mùa thu chớm với hanh se
Chút hương muộn hoài mong nào chẳng với


Một bờ vai… ! Chút hơi nồng… mãi đợi
Sao cứ ngoài tầm với …ới người ơi!
Nhìn thu sang vàng võ …cả khung trời
Tim se buốt… hồn tái tê … tê tái…!


Hương thế nhân lẽ nào riêng ta lại
Nợ ai gieo duyên mình vướng để rồi
Mỗi tàn thu xuân sắc lại dần vơi
Mỗi đông sang nét xuân vời vợi úa …


Nét tàn phai giũ mòn thềm nhung lụa
Chỉ một lời … thề hẹn …tự thuở nao
Mãi ngóng chờ cánh nhạn chuyển tin trao
Nào chả thấy… cứ mãi chờ …mãi đợi…


Tàn thu rồi..! ? nghe chừng tim nhoi nhói
Ngẫm than thân… thầm trách phận ê chề
Bấy xuân sang bao hạ tới thu về
Sao cánh nhạn … mãi dạt miền nào nhỉ ?


Bể cô đơn lắng lời nguyền tri kỷ
Chữ thủy chung hoài yên ắng tim côi
Em đã về … bên anh …thật đây rồi…
Cảm ơn đời… còn thương mà chiếu với


Đắp bù ta … bao tháng ngày mong đợi
Ngã qua chiều … duyên thắm ngát hương nồng…
Dẫu ngoài kia vàng úa …phủ trời đông
Hương tình muộn … dẫy sắc màu tình ái …


Mai Vân- VTT 04/10/2018.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét