Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Chùm thơ của con gái


CHÙM THƠ NHỎ : " CON YÊU ...."

Họ và tên :
Văn Thị Hồng Hà
Bút danh : Văn Thị Hồng Hà
- Tiểu Yên - Hải lăng
Sinh năm : 1979
Quê gốc : - Hải phú
- Hải Lăng - Quảng Trị

Đã đăng nhiều thơ truyện trên Báo Q. Trị và Cửa Việt,Áo Trắng
- Bản tin Bách khoa TP. HCM - Biên tập CLB Thơ văn ĐH.BKTP.HCM
Cùng in chung  tập thơ của CLB Thơ văn ĐHBKTP.HCM



     QUÊ HƯƠNG
                       Văn Thị Hồng Hà
Con biết giờ đây cơn nắng đỏ au
Và gió muốn xé toang trời Quảng Trị
Đất cằn khô nằm phơi mình hứng lửa
Cát bỏng dưới chân nắng cháy trên đầu
Con biết quê mình khắc khổ nắng mưa
Vất vả oằn vai bốn mùa trĩu nặng
Cha vỡ đất mồ hôi đầm vai áo
Mẹ ra đồng nón lá gió nghiêng chao

Con yêu quê từ câu hát ca dao
Yêu màu nâu đất bình thường giản dị
Nơi ấy có cha tháng ngày lam lũ
Có mẹ thân gầy một nắng hai sương

Con yêu quê ngay cả những khi mơ
Khắc khoải nhớ bởi không còn kề cận
Con xốn xang khi cồn cào chợt tỉnh
Nghe dâng lòng quay quắt nổi nhớ thương
Phải có một ngày con về giữa quê hương
Bằng kiến thức từng ngày con học được
Ấp ủ từ lâu điều hằng mơ ước
Góp sức cùng nhịp bước
với làng thôn
HH 02/97

NHỚ MẸ VÀ QUÊ
Thương tặng mẹ
Đắng lòng một giấc mơ hoang
Mẹ ơi, xa mãi ngút ngàn lời ru
Âu ơi ngọn gió mùa thu
Hương hoa thơm ngát ... phù du chạnh lòng
Xoè tay hứng giọt mưa hồng
Mênh mang nổi nhớ bổng chừng nghẹn tim
Quê nhà một góc thiêng liêng
Răng, mô, tê, rứa tiếng miềng dạ thưa ...

Lạy trời cho thuận nắng mưa
Nơi xa điệu vợi được mùa lúa quê
Con đi chưa hẹn ngày về
Nhớ thương quặn ruột bốn bề lạ xa
HH 18/6/2002






MẸ VÀ CON
1. TRĂNG!?
Gió lùa ngang tóc
Nghiêng những cành sương
Nửa đêm huyền hoặc
Níu trăng qua đường.
                 Tiểu Yên. 8/2004
2. TÌNH MẸ
Nâu sồng tấm áo mẹ con
Hai mươi năm lẻ dài mòn giấc xuân
Ầu ờ … tóc bạc hoa râm
Vẫn thương những đợt sóng ngầm cho con.
Tiểu Yên. 8/2004

ALÔ! MẸ ƠI, LÀ CON ĐÂY
          (Kính tặng Mẹ thân yêu)
“Alô” tiếng đầu dây bên kia vọng lại
Thật thân thương nồng ấm lòng con
Bao xúc động ngỡ dâng lên vành mắt
Sợi tình yêu đang xiết nhẹ tim non.

Con áp tai và trìu mến gọi tên:
Mẹ! – tiếng gọi mẹ bật lên… náo nức.
Bên kia đầu dây, bên này nỗi nhớ
Mẹ và con nghe nhịp thở của nhau

Con hình dung giờ mắt mẹ hằn sâu
Những ký ức của nhọc nhằn đọng lại
Tóc Mẹ ngày xưa đen và dày như thế
Mà bây chừ… xa xót bạc màu sương.

Alô! Mẹ ơi, là con gái mẹ hằng thương
Đang tíu tít trên đường truyền liên lạc
Xa lộ thông tin của thời hiện đại
Nối dùm con những cách trở không gian.

Mẹ! Sài Gòn hôm nay vẫn nắng và khô
Con thắt ruột tin miền Trung bão lũ
Lo Mẹ, Cha bên nếp nhà đã cũ
Nhà trước nhà sau quạnh vắng tiếng cười.

Năm chị em mà mỗi đứa một nơi
Theo đuổi ước mơ sớm rời xóm nhỏ
Cha còng lưng những đêm gắng gổ
Bóng gầy nghiêng, húng hắng cơn ho

Mẹ cời than bên bếp lửa tàn tro
Nồi cơm nếp ấm buổi chiều lạnh giá.
Hạnh phúc đơn sơ thế mà không còn nữa
Khi năm đứa con lần lượt xa nhà.

Mẹ! Đừng, đầu dây bên kia Mẹ đừng khóc
Chúng con đi rồi Tết sẽ trở về
Lại thủ thỉ trong vòng tay của Mẹ
Mẹ! Đừng, đầu dây bên kia Mẹ đừng khóc
Kẻo mà con không giấu nổi giọt sương
Mi mắt ướt, con - tình yêu khờ khạo
Mẹ là núi tình thương trĩu nặng lòng Con.
                                   
                                    Văn Thị Hồng Hà. Tiểu Yên.

CON NHỚ BA NHIỀU LẮM BA ƠI !!!

Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Những khi trái gió trở trời, lại tủi
Đất thành đô sao dạo này nhiều bụi
Con húng hắng hoài không dứt ho khan
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhà trọ buồn thiu, nỗi niềm nghẹn ứ
Con quẩn quanh trong bộn bề toan tính
Mưu cầu giành giựt, lợi ích, công danh.
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Với từng đêm chưa bình yên cơn ngủ
Trái tim nặng chịch với từng ác mộng
Giấc nửa khuya ú ớ nói một mình.
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Nhớ mùi mồ hôi mặn mòi lưng áo
Nhớ bờ vai con tựa vào khi mỏi
Nhớ vết lằn đau ba  đánh con hư
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhớ tóc điểm sương nhuộm màu nắng gió
Nhớ bàn tay ba sần sùi ram ráp
Nhớ giọng thơ ngâm sảng khoái đêm hè
Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Nhớ dáng ba nghiêng gầy mòn năm tháng
Ôi, ba của con suốt đời gánh nặng
Dành lại yêu thương trao hết con khờ
Hai mươi lăm tuổi đầu đã lớn khôn chưa!?
Con bé bỏng trong tình cha rộng lớn
Vấp váp xung quanh cùng nhiều va chạm
Lúc buồn vui, con vẫn muốn gọi: BA!!!
                                              Văn Thị Hồng Hà -Tiểu Yên.THỜI THƠ ẤU
Xa quê hương nhớ những đồi cát trắng
Nhớ tuổi thơ ta nghịch đất bên đường
Nhớ tiếng gà lãnh lót vọng trong sương
Mẹ trở dậy hong nồi cơm lúa mới.
Tuổi thơ ơi ! một thời người có nhớ
Trái khế chua ta hái rát cả tay
Mảnh vườn riêng chơi trận giả thật say
Ôm bẹ chuối băng vườn rào hàng xóm
Tuổi thơ ơi ! một thời người có nhớ
Tay xuýt xoa khi ngã thiệt là đau
Cả những chiều ru "bé " ngũ thật say
Cái giọng "chớt " À ơi nghe ngọng líu
Tuổi thơ ơi một thời ôm chặt níu
Những trưa hè tung quẫy tắm sông quê
Gió Chiều lộng thổi rát cả triền đê
Vui uốn lượn cùng cánh diều mơ ước.
Hỡi tuổi thơ con chuồn chuồn đỏ chói
Mẹ vắng nhà lén trốn học đi chơi
Rồi úp mặt trước trận đòn nhận tội
Bỏ cơm ăn còn nằm “vạ”... khóc hờ...
Hỡi tuổi thơ những nông nổi dại khờ
Khi đã lớn mới trách trò nghịch dại
Nhớ thương ơi! Vết bùn lem vai áo
Cha đón con sau mỗi buổi tan trường
Một tuổi thơ rạo rực đến chừng bao
Ôm mộng mị lạc vào vườn cổ tích
Hỡi tuổi thơ ! câu chuyện kể hôm nao
Khi gặp phải bà tiên và cô tấm
Nhớ rất nhiều ơi lứa tuổi thần tiên
Nhớ sách bút cô trò trường xưa cũ
Nơi một thời trắng trong hồn con trẻ
Thầy cô người chắp cánh ước mơ xanh
Thời thơ ấu ! ôi một thời yêu dấu
Tuổi thơ ơi! Sao gợi nhớ bồi hồi
Ôi! trường xưa đây quê mẹ thân yêu
Sản sinh ra máu thịt một đời người ...
             Văn Thị Hồng Hà - Tiểu Yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét