KHÔNG ĐỀ
Nguyễn Thị Liên Hưng
Em mười bảy tuổi nhiều năm trước
Sao đến bây giờ ngỡ mười ba?
Ngu ngơ trong gió chiều thổi ngược
Hoàng hoa mấy cánh vướng hiên nhà
Đêm hoa soan rụng anh mười chín
Bao năm gặp lại bỗng mười lăm
Sao băng qua trời còn bịn rịn
Quỳnh hương lấp loáng ánh trăng rằm
Tương phùng một thoáng hồn bé lại
Dẫu đường thiên lý lắm xa xăm
Dẫu vó ngựa hồng còn đi mãi
Hương tình phảng phất đến trăm năm...
Liên Hưng khg muốn mình là người ra đi cuối cùng chắc vì :
Trên thế gian còn anh
Một nhà thơ rất thẩn
Em sợ anh lạc đường
Cứ vòng vo lẫn quẫn
Ôm bồ lương đánh vật
Với ô làng trái soan
Nhưng hoa soan thềm cũ
Sắp rụng từ thu sang
Em biết anh vẫn còn
Nên mần răng đi trước
Thơ ơi răng thì mược
Hai đứa cùng lên xe ...
Vậy là love story ( tưởng tượng thôi) " Tình Ô làng" kết thúc rất chi là có hậu có tình. Út Hưng ơi chờ nhé, hội hai ngàn năm không.
Quang Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét