NƠI CON SÔNG
Anh trở về thành phố cổ xưa
Nơi con sông đang bạc màu nước lũ
Nơi dày lên một chiều sâu quá khứ
Của quê hương và của em, anh...
Sống giữa hồn anh cái ngày ấy trong lành
Em nón trắng trong chiều phố nhỏ
Em áo tím hong tóc dài đợi gió
Chuông nhà thờ một nhịp rộn ràng ngân
Đổ nát rồi thành phố thuở chiến tranh
Anh tiếc nuối thương từng con đường nhỏ
Như có máu trong màu hoa phượng đỏ
Rơi xuống đời từng mảnh đau thương
Giấc mơ đêm thành phố vẫn y nguyên
Mỗi nét lượn mỗi dáng cao phố cũ
Em trinh trắng nụ cười hoa hồng nở
Mắt sao trời soi thấu trái tim anh
Anh bồi hồi thuơng con nước sông dâng
Thương dĩ vãng qua rồi không trở lại
Em biền biệt trước mùa đông nắng ải
Lau trắng bay hiu hắt cuối triền sông
Nhớ và thương cứ vương víu trên lòng
Tình thơ dại ai ngờ sâu nặng thế
Năm tháng đi tình yêu vẫn ở
Mai cho dù tóc trắng với ngàn lau
Nhớ NGUYỄN HOÀNG
Võ Quê
Võ Quê
thăm trưòng cũ
Tên trường không còn nữa
Ngẩn ngơ đau
Vừa mất một điều chi?
Gió Lào thổi xạc xào ngọn liễu
Quá khứ về trong ký ức chiều ni
Thuở nón trắng em thơm
Thuở quần anh xanh ngắn củn
(Cha mẹ nghèo con lại lớn nhanh)
Thầy trò tứ xứ sân trường chật
Thuở thương nhau áo rách nên lành
Thuở bằng hữu lên xanh
Thương người ở lại
Xuống đường
Hào khí tiếng loa vang
Quảng Trị rung lên
Những mùa tranh đấu
Em bên anh sát cánh
Nguyễn Hoàng!
Dĩ vãng đẹp câu hò Ái Tử
Nơi tiền nhân khai mở nước non nhà
Tên Nguyễn Hoàng đã hồng trang sử
Lại nhân từ trong tâm khảm học trò quê
Về trường cũ
Không gian xưa còn đó
Mà tên trường lẩn khuất phương mô?
Nhớ Nguyễn Hoàng
Bạn ơi ta nhớ!
Cái tên Người xuyên suốt một đời ta
Đã qua đi những ngỡ ngàng đầu tiên
Ta tìm tiếng lòng nhau sâu lắng
Một chiếc lá xanh trong thầm lặng
Cũng dấu niềm thủy chung
Ta chia xẻ cho nhau ngày tháng
Một giọt nguyệt cầm rơi trầm vọng
Cũng ngợi ca điều thiêng liêng!
Có thể chẳng bao giờ anh được ở bên em
Chẳng nụ hôn nào lên tóc rối
Chẳng một phút cầm tay bổi hổi
Nhưng tình yêu em diệu kỳ
Em cuốn hút anh và anh say mê
Sự trong sáng của em: điều quyến rũ
Sự hồn nhiên của em là tất cả
Anh đến với em sâu lắng bao giờ .
Cuộc đời nào không có nắng mưa
Tình yêu: cội nguồn khổ đau, hạnh phúc
Hiểu em rồi anh bình yên rất mực
Dẫu đôi khi quằn quại một mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét