Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

Chùm thơ : " CON NHỚ .." - VTHH


ALÔ! MẸ ƠI, LÀ CON ĐÂY
          (Kính tặng Mẹ thân yêu)


“Alô” tiếng đầu dây bên kia vọng lại
Thật thân thương nồng ấm lòng con
Bao xúc động ngỡ dâng lên vành mắt
Sợi tình yêu đang xiết nhẹ tim non.
Con áp tai và trìu mến gọi tên:
Mẹ! – tiếng gọi mẹ bật lên… náo nức.


Bên kia đầu dây, bên này nỗi nhớ
Mẹ và con nghe nhịp thở của nhau
Con hình dung giờ mắt mẹ hằn sâu
Những ký ức của nhọc nhằn đọng lại
Tóc Mẹ ngày xưa đen và dày như thế
Mà bây chừ… xa xót bạc màu sương.


Alô! Mẹ ơi, là con gái mẹ hằng thương
Đang tíu tít trên đường truyền liên lạc
Xa lộ thông tin của thời hiện đại
Nối dùm con những cách trở không gian.


Mẹ! Sài Gòn hôm nay vẫn nắng và khô
Con thắt ruột tin miền Trung bão lũ
Lo Mẹ, Cha bên nếp nhà đã cũ
Nhà trước nhà sau quạnh vắng tiếng cười.


Năm chị em mà mỗi đứa một nơi
Theo đuổi ước mơ sớm rời xóm nhỏ
Cha còng lưng những đêm gắng gổ
Bóng gầy nghiêng, húng hắng cơn ho


Mẹ cời than bên bếp lửa tàn tro
Nồi cơm nếp ấm buổi chiều lạnh giá.
Hạnh phúc đơn sơ thế mà không còn nữa
Khi năm đứa con lần lượt xa nhà.


Mẹ! Đừng, đầu dây bên kia Mẹ đừng khóc
Chúng con đi rồi Tết sẽ trở về
Lại thủ thỉ trong vòng tay của Mẹ
Mẹ! Đừng, đầu dây bên kia Mẹ đừng khóc


Kẻo mà con không giấu nổi giọt sương
Mi mắt ướt, con - tình yêu khờ khạo
Mẹ là núi tình thương trĩu nặng lòng Con.
                                   
                                    Tiểu Yên. 26/10/05

































CON NHỚ BA NHIỀU LẮM BA ƠI !!!


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Những khi trái gió trở trời, lại tủi
Đất thành đô sao dạo này nhiều bụi
Con húng hắng hoài không dứt ho khan


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhà trọ buồn thiu, nỗi niềm nghẹn ứ
Con quẩn quanh trong bộn bề toan tính
Mưu cầu giành giựt lợi ích công danh.


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Với từng đêm chưa bình yên cơn ngủ
Trái tim nặng chịch với từng ác mộng
Giấc nửa khuya ú ớ nói một mình.


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!
Nhớ mùi mồ hôi mặn mòi lưng áo
Nhớ bờ vai con tựa vào khi mỏi
Nhớ vết lằn đau ba  đánh con hư


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!
Nhớ tóc điểm sương nhuộm màu nắng gió
Nhớ bàn tay ba sần sùi ram ráp
Nhớ giọng thơ ngâm sảng khoái đêm hè


Con nhớ ba nhiều, nhiều lắm ba ơi!!!
Nhớ dáng ba nghiêng gầy mòn năm tháng
Ôi, ba của con suốt đời gánh nặng
Dành lại yêu thương trao hết con khờ


Hai mươi lăm tuổi đầu đã lớn khôn chưa!?
Con bé bỏng trong tình cha rộng lớn
Vấp váp xung quanh cùng nhiều va chạm
Lúc buồn vui, con vẫn muốn gọi: BA!!!
                                              Tiểu Yên. 17/11/2004.

































ĐỪNG KHÓC NHÉ, MẸ ƠI!!!


Đừng khóc nhé mẹ, con đi
Thời gian vùn vụt, lo gì… mẹ ơi!!!
Sang năm con lại về rồi
Đừng khóc nhé mẹ kẻo lời ướt mi
Vòng tay ấy muốn ôm ghì
Và mắt quyến luyến cũng vì nhớ thương
Quê nhà dầm dãi nắng sương
Con chia tay mẹ, dặm đường ngái xa
Quê nhà chỉ mẹ với ba
Nhớ thương san sẻ vào ra một mình
Hành trang khởi cuộc hành trình
Nặng tim con cả ân tình… mẹ ơi!!!
Đừng khóc nhé mẹ, mẹ yêu
Quay lưng con giấu giọt chiều sắp rơi.
                                                                   Tiểu Yên. 17/11/2004.



 THƠ CHỊ GÁI
Chị Hồng Linh










Giấc mơ chị đã qua
Bây giờ em đang tới
Em ơi! Tuổi trăng rằm
Một niềm tin phơi phới


Dư âm là tiếng gọi
Thôi thứ tự lòng ta
Chị rời xa tuổi thơ
Biệt ly thời phượng đỏ.


Trao em lời thương nhớ
Trao em dòng tin thơ
Ôi! Đứa em dại khờ
Ngày nào em đã lớn.

Ba và Mẹ 
 (1990)










 



Công cha như núi Thái...
Tình mẹ biển bao la
Chúng mình năm nhánh sông
Chụm đầu về một hướng.


" Ba mẹ là lá chắn
Che chở đời chúng con..."
Nhà năm đứa cỏn con
Mà quá chừng vất vả.





Tường và Mẹ 
    (2003)















Chị, Tường thì ở xa
Cu Nam ở Đông Hà
Chị Linh thời xuất giá
Chỉ mỗi em ở nhà....



 Văn Tiến Nam 
& Bạn (1999)



















Thư vài lời nhắn nhủ
Thơ vài dòng riêng tư
Nhắc bé em Quốc Vũ
Học chăm giỏi chị ...mừng



 Văn Thị Quốc Vũ
         (1999)



















Tuổi mười bảy bâng khuâng
Vấn vương đừng khoác vội
Năm mười hai cuối cấp
Năng rèn dồi kiến thức


Văn ôn cùng toán luyện
Chỉ cần có niềm tin ...
Chị mong rằng năm tới !
Bảng vàng có tên " Em ..."


        TP. HCM  11/2002




TỰ TÌNH MƯỜI TÁM
                        Văn Thị Hồng Hà 7/97







Lại một muà xuân đến
Trao tuổi mới vào tay
Mười tám ơi! Mười tám
Nghe vần thơ chao nghiêng


Nghe chồi búp cựa lá
Trên cành non xanh hơn
Nghe ngoài kia lãnh lót
Tiếng chim chuyền trong thanh




Ôi! Hạt sương long lanh
Đắm đuối bên cành mỏng
Nụ cười hoa đằm thắm
Cho mười tám tinh khôi


Mười tám ôi! Khát khao
Sắc trạng nguyên cháy đỏ
Tuổi thơ vào niềm nhớ
Mang cổ tích bay xa


Khoảng không gian bao la
Còn bao điều khám phá
Cho lòng ta  tung cánh( quẫy đạp)
Giữa xuân thì ban giao


Tặng xuân câu tình ca
Chớm trong lòng mười tám
Tặng vần thơ tròn tuổi
Chút nồng nàn cỏ hoa...




TẠM BIỆT TUỔI 26
                                                (Tặng TA)
Thêm một tuổi, có gì thêm luyến nhớ
Lòng chợt nghe xao xuyến cả tuổi thơ
Nghiêng đôi vai núp dưới bóng trăng mờ
Ta lặng lẽ những nỗi niềm khao khát.


Lời không ca mà lòng cất tiếng hát
Vang trong tim ngực đỏ nhịp mùa xuân
Tay không phím mà tiếng đàn thánh thót
Khẽ khàng rung - êm dịu lắm, tôi ơi!!!


Khoảng trời riêng mộng ước tuổi đôi mươi
Vẫn mọng chín với bao điều tươi trẻ
Xung quanh ta quả thật đời mới mẻ
Mỗi ngày qua chạm khoảnh khắc nụ cười.


…Ta khẽ ước, bước thời gian dừng nhẹ
Cho ta vin vào đó tiếng thở trầm
Niềm vui sướng buổi sớm hồng tươi rói
Trên khuôn mặt bè bạn sáng nay thôi.


Ước mơ nhỏ nhoi, ta thả xoáy lên… trời
Mong thuyền mây đến tìm và ôm lấy
Hạnh phúc bé con, những điều giản dị
Ta ghi lòng một gam sắc rất riêng!!!
                        Tiểu Yên. 24/11/2005.


Ví Tây Thi


Ngọt lành một nụ ban mai
Nghiêng bờ tóc rủ mướt dài chấm lưng
Mắt bồ câu, môi trầm luân
Nhân gian chìm lỉm xoay vòng quanh em
Tựa hài một gót chân êm
Nắng buông lối nắng lơi mềm tơ son
Em cười… một nụ cỏn con
Mà chao sóng sánh núi non lòng chàng.


                                                  Tiểu Yên. 3/2/05


GIỮA NGÀY HIẾN CHƯƠNG
                         Văn Thị Hồng Hà  2003


Mênh mang là nắng sân trường
Bâng khuâng tím cả giấc hường tuổi xuân
Gió buông lơi những sợi mành
Ngòai khung cửa lớp một vầng trời mơ
Trắc bằng in dấu duyên thơ
Nghiêng tim hứng trọn một bờ thi nhân.


Mùa về ru ngọn gió hanh
Ngày đông lặng lẽ những cành me non
Con về, nhịp gót chân son
Mà nghe rơi lá phủ tròn trịa vai
Mùa đông, con nắng không dài
Mà bâng khuâng cả chuỗi ngày bình yên
Con ngồi mơ một cô tiên
Bên khung cửa lớp dịu hiền xiết bao
Cô tiên không có phép màu
Cô tiên chỉ có ngọt ngào tình thương
Dạy con lễ hiếu làm người
Mở mang kiến thức trau dồi kỹ năng
Chồi e ấp giữa đông vàng
Bài thơ con viết giữa ngày Hiến chương
Ai xui cơn gió lạc đường
Đem nhân gian rải ngọt hường tháng đông !?


    NHỚ XUÂN QUỲNH
HH 25/12/99


Vần thơ không kịp dũa
Để dỡ dang với đời
Chị về miền hư ảo
Chị về miền xa khơi


Thương ơi ! Sóng bạc đầu
Gối mình nằm cuối bãi
Nhói lòng chi lời ru
Cả một đời chị khổ


Bình yên và bão tố
Không chỉ từ riêng thơ
Chị khát mình được sống
Với trở trăn nhật thường


Xuân Quỳnh ơi ! Xuân Quỳnh
Tôi lặng niềm thương chị
Đời nhiều gian truân thế
Mà tình yêu mãi còn


Thời gian như là gió
Mùa đi theo thángnăm
"... chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...."


Những dòng thơ cháy bỏng
Giờ rất gần bên tôi
Mà chị giờ xa xôi
Lối nghìn trùng khuất bóng


Trang thơ còn viết dở
Chị ngũ quên mất rồi
Tôi ngậm ngùi tiếc nuối
Thương một người yêu thơ


(Sau khi đọc được nhứng trang viết về cuộc đời Xuân Quỳnh và những bài thơ của chị. Tôi thật sự cảm thấy xúc động, dó là lý do vì sao tôi viết bài thơ này...) 
      
ƯỚC MƠ
                     (Tặng bé Ngọc – SN 15 tuổi)
Em chạm tuổi ước mơ gì đi chứ?
Một khoảng trời xanh xanh trong mắt nâu
Em nghe chứ bước thời gian rất nhẹ
Tiếng lá khô cong khẽ trước hiên đời.


Kìa, bình yên cùng những ước mơ vui
Đã hân hoan cuộn mình vào nhịp sống
Em có nhận ra lòng mình sâu lắng
Khi ngắm nhành trăng và đếm sao rơi.


Em chạm tuổi ước mơ gì đi chứ?
Nắng vừa lên ấm ấm ngọt tơ vàng
Em nghe chứ nhịp thời gian trăn trở
Gió êm ru xao động sớm yên lành.


Thổi nến đi em và ước giấc mơ xanh
Cổ tích mười lăm với nhiều điều kỳ thú
Ngày xưa ngọt ngào trong câu chuyện cũ
Hoàng tử và em – công chúa kiêu kỳ…


Thêm một tuổi, chúc gì cho em nhỉ !?
Thế giới hồn nhiên, mơ ước bay cao
Em gói ghém trong hành trang tuổi trẻ
Nhớ đừng quên ghi dấu ở tim mình…


Cha mẹ một đời nặng gánh lo toan
Yêu thương cho em từ ngày bé bỏng
Khi nhớ nhung, rồi em sẽ bật khóc
Giữa lạ xa nơi xứ sở quê người…


Thêm một tuổi, chúc gì cho em nhỉ?
Chị sơ giao cũng chẳng có thân tình
Thôi, lặng lẽ một lời chúc rất thật:
Chúc Thành Công, Vui, Khoẻ, Trẻ, Yêu Đời !!!  


Kìa em, thời gian chậm chậm đang trôi
Nhắm mi ngoan và nguyện cầu khe khẽ
Em hãy ước đi và rồi chững chạc
Bước vào đời cùng hết thảy tự tin.
                               Tiểu Yên. 11/2004




                  KỶ NIỆM 12 TOÁN TIN


Ngày xưa cùng học một lớp
Sáu nàng lạc giữa rừng gươm
Vương quốc các chàng hoàng tử
Chê tụi mình, có đáng không?


Nào là khô khan, cứng cỏi
Nào là ăn nói chanh chua
Oi thôi, đủ điều để nói
Tụi mình tức muốn sôi gan!!!


Lớp có sáu nàng Lọ Lem
Không xinh như là công chúa
Cho nên chúng mình hờn dỗi
Chẳng muốn so bì lớp Văn.


Con gái lớp Văn yểu điệu
Dịu dàng như những đoá hoa
Chớp mi là tim muốn rụng
Bởi là vì rất dễ thương.


Những tưởng tụi mình không xứng
Để các chàng phải quan tâm
(Trách gì người ta có hẹn
Chẳng thèm … một tiếng hỏi han)


Bọn mình căm căm “tụi hắn”
Nên hội một chầu với nhau
Bàn ra, bàn vô đủ chuyện
Ngàn lý do để giận hờn.


Rồi không hiểu là vì sao
Một ngày, con trai đến lớp
Nào hoa, nào lời chúc tụng
Kẹo ngọt… tụi mình nhâm nhi.


Rồi con trai đi tìm hái
Thiệt nhiều hoa phượng, chao ôi!
Lúc ấy tự dưng thấy tội
Con trai dễ thướng quá trời.


Kỳ thi cuối cấp kề cận
Tụi mình tiếc nuối bâng khuâng
Anh mắt buồn như có lửa
Những thiết tha lẫn bồi hồi.


Vương quốc 12 Toán tin
Không còn con trai – con gái
Nhớ nhau, thương nhau từ đó

MÙA GIÓ CHƯỚNG
(Bài này học trò kính viết tặng thầy Trần Văn Sáu
Giáo viên Lý – Trường chuyên PTTH Lê Quý Đôn

Thầy ơi, con nhớ tận bây giờ
Một mùa gió chướng, thuở ngây thơ
Thương bạn, thương thầy, con đã khóc
Chiếc áo chiều đông ấm nghĩa tình)

Chiều đông. Gió hun hút luồn qua khe cửa, cái lạnh thốc vào từng thớ thịt, len lỏi vào tận tim gan. Rét buốt. Hạ rùng mình xuýt xoa, xốc lại cổ áo và sửa lại chiếc khăn quàng cổ cho ngay ngắn hơn. Cảm giác hai lòng bàn tay lạnh ngắt chạm vào đôi gò má. Vòm trời âm u, xám ngắt qua ô cửa sổ, lớp Hạ ở tầng bốn nên gió mùa đông bắc càng được thể, cứ thổi thông thốc qua cửa lớp, xộc đến tận các dãy bàn, đặc biệt chỗ Hạ ngồi ngay bàn đầu, giữa lớp, ngay luồng gió từ cửa chính xộc vào nên càng buốt càng lạnh. Hạ thu mình trong chiếc áo ấm dày sụ mà vần còn cảm thấy run lập cập. Trống vào tiết đã vang lên, và tụi học trò cũng đã về chỗ ngồi ngay ngắn, lạnh quá, lớp rù rì từng nhóm chuyện trò thì thào:
-         Hôm qua kiểm tra toán mày làm được mấy bài? Trời ạ, câu c bài 4 tau mắc ngay bất đẳng thức Bunhiacốpxki, loay hoay mãi, tức thật …
-         Ê, kỳ báo toán học tuổi trẻ  vừa rồi có bài giải của Lai đó, ngon thiệt…
-         Thì số trước cũng có bài Lê Huy lớp mình đó
-          …


“Nghiêm”. Lớp trưởng gõ thước lên mặt bàn cái cộp.
“Chúng em chào thầy ạ”
Lớp thôi những lời thì thào, thôi chuyện trò rúc rích, thầy khẽ vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, mỉm cười hiền hậu. Nhưng… chợt thầy khẽ nhíu mày:
-         Trung Nhân, sao em không ngồi đúng vị trí mà tự ý chuyển chỗ, thích đâu thì ngồi thì hỏi lớp có còn tôn trọng thầy cô giáo và có còn trật tự quy củ hay không?
-         Dạ, dạ thưa thầy… em… em…
Cả lớp đổ dồn mắt nhìn xuống góc cuối lớp, nơi tiếng “dạ” khe khẽ vừa thốt lên sợ sệt.
-         Sao thế, em có thể tự do chuyển chỗ ngồi thì cũng có thể có một lý do xác đáng chứ…
-         Dạ, em… em…
Khuôn mặt “bị cáo” ngày càng đỏ bừng, giọng nói càng nhỏ lại và càng ấp úng. Thầy cau mặt có vẻ không vừa lòng, lớp yên lặng như đang “cầu nguyện”. Hạ hết nhìn sang chỗ ngồi trống trơn ngay đầu bàn mình lại ngoái đầu nhìn xuống góc lớp,  chỗ Trung Nhân đang cúi gằm đầu lúng túng. Lại một đợt gió lạnh nữa ào qua, Hạ bất giác so mình “Lạnh quá”. Hạ nhìn thầy một cách lo lắng, và khẽ liếc nhìn đồng hồ tay. “15 phút rồi”. Hạ thầm chắc lưỡi. “Trông thầy có vẻ hơi giận. Khổ cho bạn rồi, Trung Nhân ơi…” Hạ liếc nhìn cậu bạn cùng bàn, cùng lớp và chợt sững người “Kìa, sao mặt cậu ấy tái thế kia, ơ sao cậu ấy không thèm mang áo ấm, trời lạnh thế kia mà…”. Và thắc mắc của Hạ ngay lập tức được giải đáp trong vòng một phút sau đó. Trung Nhân phần sợ thầy giận, phần bị hỏi dồn, rưng rưng:
-         Dạ… thầy ơi, em… em… lạnh … quá…
Nói xong thì cúi gầm, thổn thức. Một đợt gió nữa lại ào qua, góc cuối lớp là nơi khuất gió và ấm áp nhất cũng chùng chình, Trung Nhân khẽ run lên dưới lớp áo mỏng - chiếc áo trắng học trò đã ngả úa sang màu “cháo lòng” bạc phếch. Hạ chợt hiểu, mắt cay cay không biết tự lúc nào. Hạ len lén liếc nhìn thầy, liếc nhìn các bạn cùng lớp. Trái tim con gái thổn thức “Thôi chết, đợt này trở gió chướng đột ngột, bạn ấy ở nội trú chắc không kịp về nhà lấy áo ấm…”. Hạ cúi đầu, cả lớp cúi đầu, hình như ai cũng đang mắc “nghẹn”. “Nhà bạn ấy ở miết tận Gio Linh, mà hoàn cảnh lại rất khó khăn, làm gì có sẵn 2, 3 áo ấm dự trữ như những bạn khác, Hạ là dân “quê”, nhà không dư dả gì mà mẹ còn sắm cho được 2 cái áo ấm và khăn quàng cổ. Thời tiết miền Trung mình thất thường lắm, nhất là mùa này trở gió, rét phơi gan phơi ruột không thể coi thường được. Lời mẹ như vẳng bên tai”. Hạ chợt thấy buồn và xấu hổ, sao mình có thể vô tâm quá, cậu ấy ngồi cùng bàn, cách có một cái với tay mà mình thật…


Trên bục giảng, thầy đứng lặng yên, rất lâu… từng tiếng tích tắc của kim đồng hồ, Hạ nghe rất rõ, nặng nơi lồng ngực. Hai mắt thầy rưng rưng. 39 đứa “nhất quỷ nhì ma” cũng rưng rưng. Rất lâu… Hạ nghe trái tim mình đang lạo xạo, âm ỉ một điều gì đó, bàng hoàng và đau nhói.
Rồi thầy cũng vào bài giảng, một bạn nam trong lớp se sẽ chuyền tay cho Trung Nhân một chiếc áo cánh mỏng. “Khoác đi mày… cho đỡ lạnh, xin lỗi tụi tao vô tâm quá”. Tiết học trôi qua trong nuối tiếc và trầm lắng hơn mọi ngày, giọng thầy như vỡ ra trên trang giáo án, sau từng dòng phấn trắng. Hạ ngồi ngay bàn đầu nên nhìn thấy tất cả, trong khi cả lớp cắm cúi chép bài, thầy đôi ba lần đã quay lưng và khẽ quệt nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, tuổi mười bảy Hạ thấy mình thật bé nhỏ… và Hạ như thấy mắt thầy long lanh.
                                                                                               
Tháng 10, năm 2004.
Văn Hồng Hà
(Lớp Toán Tin, niên học 1994 – 1997)

KỶ NIỆM GỌI TÊN NGỌT NGÀO

Bài thơ  này chỉ là một trong vô số các kỷ niệm của học trò khi viết về trường chuyên Lê Quý Đôn, về lớp chuyên Toán Tin của học trò mà thôi. Hồi ấy, vì giận các bạn nam trong lớp “mết” các cô nàng chuyên Văn, gặp dịp lễ hội Giáng sinh các chàng lặng lẽ “bỏ rơi” con gái lớp Toán Tin, nên các nàng này đã rất giận (trong đó có học trò). Hội 6 đứa con gái lớp Toán Tin gồm học trò, Phê, Trà, Ngọc, Thuỵ Hà, Kim Hưng đã rủ nhau xù “tụi hắn” và “tự” đãi tiệc mình, kéo nhau sang phòng cô Bé (cô giáo chủ nhiệm lớp lúc bấy giờ) ỉ ôi than thở và làm … bánh bột lọc để chọc tức mấy chàng trai Toán Tin kiêu kỳ.


Những ngày cuối cấp, bù đầu trong bài vở. Con trai đã chững chạc và lớn hơn, biết điều hơn, dễ thương hơn… rất rất nhiều. Kỷ niệm từng ngày đầy ăm ắp, những tiếng ve gào lên như giục giã lũ học trò, nhắc nhở chúng con về một thời áo trắng sắp trôi qua... Nhớ quá làm sao giờ sinh hoạt lớp thầy Cư (dạy môn Hoá) đã ôm cây ghi-ta ngồi say sưa hát giữa 39 gương mặt  hồn nhiên tinh nghịch, thương quá làm sao những buổi học Lý, học Toán khô khan mà không khô khan tí nào bởi học trò rất hay “vòi vĩnh” thầy Sáu, cô Bé đọc thơ cho nghe (hay tuyệt cú mèo, cả lớp học trò rất mê và vỗ tay rần rần, thầy cô ạ). Lớp Toán Tin thường rất sợ học Văn, vậy mà học trò cực kỳ mê giờ dạy Văn của cô Hiền, hì… hì… nhất là chất giọng mạnh mẽ, đầy truyền cảm và lôi cuốn của cô làm học trò thật sự thấy ganh tị và cảm phục… Tất cả những khuôn mặt thầy cô thật thân quen: thầy Tường hiệu trưởng, thầy Sinh, thầy Nam đối với học trò là người gắn bó lâu nhất (từ khi học trò học lớp 8 trường chuyên cấp I – II Quảng Trị đến hết lớp 12 trường chuyên Lê Quý Đôn lận đó), rồi cô Thanh Hà bây chừ đã là một văn sĩ ngoài Hà Nội, cô Nga thì đã chuyển vào Thành phố Hồ Chí Minh lập nghiệp, cô Chi bữa đầu đứng lớp thì “chu choa, cô trẻ quá, đẹp quá tụi bây ơi” (học trò khen thiệt đó cô), thầy Hiền chủ nhiệm lớp thì lúc nào cũng “lùi xùi” và vui tính, cô Lương thì có “dáng đi rất đặc trưng không thể nhầm lẫn được” (thầy cô đừng giận nghe, học trò thương thầy cô nhưng có đôi lúc nghịch như quỷ ấy mà),…v…v… 


Từng chuỗi, từng chuỗi kỷ niệm, học trò trân trọng “xâu” và cất kỹ trong tim mình như “những năm tháng đẹp nhất của thời áo trắng”. Trang lưu bút như còn vương màu mực mới viết, ba mươi chín khuôn mặt là ba mươi chín hồi ức thật đẹp: Lê Huy thì sắc sảo và lạnh lùng, Lai thì quá “ông cụ non”, Thế Anh hay luận đời và triết lý, Việt Hưng là bầu sô đội bóng đá nữ, Thuỵ Hà nghiêm nghị và mỗi lần đi chơi thì “hắn” rất hay lỉnh về sớm vì “chưa xin phép mẹ”, Anh Phê và Kim Hưng thì sợ sâu như sợ cọp, Dũng lớp trưởng thì rất nhiệt tình và cũng “tồ” không kém, Phong thì hay bộp chộp nhưng là người hát “I love you more than I can say” rất hay,… Học trò không sao kể hết được. Ngày học cuối, các chàng “hoàng tử” lập được một kỳ tích thật đáng nể. Thức dậy từ 4 giờ sáng chỉ để đi ăn trộm hoa phượng đem tặng các nàng “công chúa”, một trời phượng đỏ chất đầy trên bục giảng, bên cửa sổ, trên bàn học, góc lớp... đâu đâu cũng đỏ rực màu phượng, cháy trong mắt học trò cũng rực một màu phượng, màu phượng của mùa hè cuối cùng thật đẹp. Sáu nàng con gái thướt tha trong  tà áo dài trắng tinh yểu điệu, mắt chớp mi cong, má hồng chúm chím, rưng rưng giữa rừng phượng và người, không muốn khóc mà sao mắt cay quá. Đêm lửa trại chia tay, ba mươi chín gương mặt nhìn nhau, không nỡ rời xa, thầy cô thân thương, bạn bè dấu yêu, từng hàng cây ghế đá, ô cửa lớp, vòm trời xanh, bục giảng… Có tiếng khóc nghẹn ai cố kìm nén vừa bật lên, học trò quệt mi mắt, “thời gian có bao giờ trở lại” nhưng nếu có thể xin thời gian một lần nhón gót, thật khẽ thôi và chầm chậm một chút thôi, thời gian ơi…


Thưa thầy, thưa cô… Học trò xin phép được khép lại những hồi ức kỷ niệm thật đẹp. Và học trò cũng xin mạo muội thay mặt các “nhất quỷ nhì ma” để nói với thầy cô rằng: Cám ơn Người, chúng con cám ơn thầy cô rất nhiều, rất rất nhiều… “Không thầy đố mày làm nên”, “Một chữ cũng là thầy/ Nữa chữ cũng là thầy”. Sâu thẳm trong lòng học trò, thầy cô luôn luôn là một hình ảnh thật đẹp, thật cao quý và thật đáng kính trọng.
Học trò đã mở đầu bằng một bài “lục ngôn”, vậy cũng xin mạn phép kết thúc bằng hai câu lục bát, mà học trò đã viết tặng các bạn mình trong một kỳ họp lớp để gửi lời nhắn nhủ “thương mãi thương hoài, 12 Toán Tin ơi”:
“Nhìn mặt lại nhớ đến tên
Mồng năm họp lớp đừng quên tìm về”.

                                                                            
                            Văn  Thị  Hồng Hà. 10/2004
                            (Lớp Toán- Tin K /1994 – 1997)


Hết phần II …






1 nhận xét:

  1. Những bài viết về cha mẹ ,dễ thương lắm

    Trả lờiXóa