Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Chùm thơ LVP-NỔI LÒNG VIỄN XỨ-


Văn Thiên Tùng - Lê Văn Phúc- Lê Thị Dũng
6/2010


XUÂN THA HƯƠNG

         Can chén rượu đầy ta với ta
        Ôi chao , sao nhớ nước non nhà
         Nhớ vườn khoai nhỏ , nơi quê mẹ
         Thêm giàn mướp ngọt  khổ công cha

         Đâu chậu cúc vàng ở trước sân
         Mà sao tuyết trắng phủ bao quanh
        Đâu mai khoe sắc ba ngày tết
        Én lượn Xuân về , cũng vắng tênh

        Tâm sự vơi đầy biết gởi ai
        Mềm môi , đổi bóng với đêm dài
        Và nghe tiếng nhạc côn trùng vọng.
        Mà ngán cho đời cuộc tỉnh say

         Uống nữa cho vơi những nỗi buồn
          Xuân về tha thiết nhớ quê hương
          Và quên điên đảo . lòng nhân thế
            Trả hết cho người , ngấn lệ vương

          Xin trả lại tôi ., tuổi ấu thơ
          Những ngày xưa ấy , rất xa xôi
          Bên bánh chưng chờ khoe áo mới
          Rộn rã quanh tôi , vạn tiếng cười.
                              Lê Văn Phúc
Khi trở về quê cũ với bạn bè thân thương trên sân trường xưa (LVP)
20/6/2010 
 
THAO THỨC

Trước  thềm ngồi đếm lá rơi
Bao nhiêu lá rụng tơi bời lòng anh
Tình ta như lá trên cành
Thu về  lá rụng mong manh tình buồn.
Lỡ làng làm lệ em tuôn
Làm tim  thổn thức sầu vương kiếp người
Ở đây buồn lắm em ơi
Chập chờn kĩ niệm một thời yêu em
Lê Văn Phúc

NỖI LÒNG VIỄN XỨ

Sông Hãn mãi chờ

Từ dạo ra đi biền biệt xứ
Mỗi độ thu về chạnh nhớ quê
Hun hút nghìn trùng xa diệu vợi
Suốt kiếp tình ta lỡ hẹn thề

Mai Lĩnh thương hoài hình bóng cũ
Hãn Giang vương vấn dáng thuyền trôi
Nhớ quá Nguyễn Hoàng chiều tan học
Áo em tha thướt trắng khung trời

Theo bước em về tóc gió bay
Ô hay ! rượu không uống mà say
Trong mê ta thấy mình hóa bướm
Bay lượn chập chờn trên má ai

Gửi gió nương mây về cổ xứ
Nghìn đêm tâm sự nhớ nhung đầy
Quang Trung , Phượng đừng buồn em nhé
Ve sầu thôi khóc buổi chia tay
 Lê Văn Phúc


LỜI NGƯỜI  XA XỨ
Quảng Trị bây giờ trời mưa hay nắng ?
Em có buồn khi Đông đến không em .
Heo may lạnh, có nhớ người xa vắng ?
Và Thu sang, lá có rụng bên thềm

Nơi xa xăm, anh mơ về chốn cũ
Nhớ thương nhiều, hình bóng những ngày qua
Vẫn mang mãi vết thương lòng mưng mủ
Với niềm đau xa ngái nước non nhà

Anh vẫn mong ngày về thăm Ngô Xá
Thăm vườn xưa, thăm lại rặng tre làng
Con đường quê ghập nghềnh bao sỏi đá
Mái tranh nghèo nhẹ tỏa bóng chiều lam

Anh sẽ bước trên con đường quen thuộc
Đến trường xưa, tìm lại một bóng hình
Và lầm lũi một mình anh đếm bước
Nghe men tình, xào xạc rộn buồng tim.

Cũng không quên đường Gia Long lộng gió
Đường yêu thương, đường của tuổi hẹn hò
Con đường tình, hơn một thời vang bóng
Dấu tình sầu anh dệt mộng thành thơ..
                         Charlotte , North Carolina 2009
                                   Lê Văn Phúc

                                  BÃO
    Hôm nao chung bước dưới mưa
Bây giờ giông bão đường xưa một mình
    Đèn đêm mấy ngọn lung linh
Xiêu xiêu bóng ngã, thương mình xót xa
     Nhìn quanh chẳng biết đâu nhà
Vấn vương lạc nẽo, Ta Bà khổ đau
     Tóc xanh thì đã phai màu
Lênh đênh một bóng, con tàu trong đêm..

                       Portland, Oregon Đông 2007
                                    Lê Văn Phúc

NỖI NIỀM
 

Từ dạo đó , thầy trò mình cách trở
Trò đi theo tiếng gọi nước non nhà
Thầy ở lại mang nặng lòng trăn trở
Thương học trò từng đứa một cách xa.

Đời chinh chiến, mấy người đi trở lại*
Chuyện tương phùng xa ngái quá thầy ơi
Trong tiếng súng, bóng hình thầy dấu ái
Kỉ niệm học trò, thương nhớ đầy vơi

Chiến tranh tàn mỗi người đi một hướng,
Thầy trôi Đông,  trò dạt tận phương Đoài
Gặp nhau chăng, chỉ còn trong tưởng tượng
Nỗi niềm này, biết mấy thưở phôi phai.

Giờ hội ngộ, ôi ngỡ ngàng xa la
Hồn ngẹn ngào và mắt cũng rưng rưng
Thầy trò nhìn nhau, mà lòng thương quá
Tóc xanh ngày nào giờ đã pha sương

Quảng Trị ơi ! ngàn năm còn nhớ mãi
Nguyễn Hoàng ơi ! Biết nói mấy cho vừa
Nương theo gió, gởi hồn mình về lại
Chốn quê nhà, yêu dấu thưở xa xưa ...
* Thơ Hữu Loan
                                    Lê Văn Phúc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét