Phút hội ngộ
Ba mươi mấy xuân rồi ngái xa ai biết
Gặp lại đây:
Hai tiếng: “TRƯỜNG TÔI” nghe sao quá thân thương.
Phố xá lên đèn lòng mãi vấn vương
Về ngôi trường
Một thời
Thầy trò bên nhau cùng gieo tạo cây đời
Từ đó chia xa
Để lại ngôi trường đầy ắp kỷ niệm
Nhớ và thương
Đàn chim non chao cánh,
xa tổ ấm theo đàn
Bay vút cao, giữa trời xanh vời vợi
Khói lửa mịt mờ , đạn bom cày xới
Giữa điêu tàn chim mỏi cánh
Tách đàn tha phương
Ngàn vạn nẻo biết khi mô hợp lại
“Nơi chôn nhau, cắt rốn”
Phải đành nỡ chia xa…
Một hành trình không tấc, không gang
Một quá khứ vươn dài
với đời người hạn định
Ba mươi mấy năm hơn nửa kiếp sinh
Lưu lạc muôn nơi
Nay họp lại giữa ánh chiều
ới ơi! ới a chuyện kể…
Tóc điểm sương mai
Những tiếng cười câu nói rộn rã thay
Đời trẻ lại phải không ?
Chắc cũng phải hơn dăm bảy tuổi
Tình là tình của
Tuổi thơ không với lại
Chỉ trong mơ ôm ấp kỷ niệm vơi đầy...
Như sống lại tuổi trăng tròn dạo ấy
Một khoảng trời xanh và mây trắng bồng bềnh
Mây theo gió, gió theo mây
Đến cõi thần tiên ôm tình thơ diệu vợi
Khi nắng hạ về lòng thầm ước nguyện
Qua mau đi hạ đến để làm chi
Cho vướng sợi tơ trời
mong manh sao mà chặt thế
Rồi mãi xa xa mãi
Năm mươi lăm năm tuổi đời xấp xỉ
Nắng qua chiều bóng ngã ...nắng dịu êm
Và nắng cứ êm ...như mùa thu của buổi tựu trường
Thật tuyệt đẹp
giờ bên nhau ngỡ lớp học...dưới sân cờ
Im lặng phút giây
Rồi huyên thuyên bao chuyện
Như giờ đầu tiên vào lớp to nhỏ kể nhau nghe
Những tháng ngày ... hay tháng năm xa cách
Này gia đình sự nghiệp, nào vất vả đời thường
Nào sức khỏe, nào các bạn gần xa
Đứa nầy đứa nọ nó ra sao!!!
Cứ thế và cứ thế ....
Hội ngộ rồi chia ly
Ghi lại đây mấy tấm hình lưu niệm
Thầy trò chia tay trong hạnh phúc...
pha lẫn vạn nỗi buồn !!!
“Xin giữ lại tuổi đời đôi tám...
Tuổi thần tiên ký ức chất đầy...”
Văn Thiên Tùng 02/09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét