Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Hai chiếc gậy - L.T.Huệ

HAI CHIẾC GẬY

Tuổi nhỏ tôi không đủ đầy cha mẹ
Trắng vành tang lúc tuổi mới lên ba
Mặc cảm cút côi theo tôi ám ảnh
Nụ cười ngây thơ hiếm nở trên môi!

Nghĩa mẹ sinh thành, Công cha dưỡng dục
Sáng bán buôn kiếm gạo để nuôi con
Lúc chiều về bên lũ trẻ hàn huyên 
Hai công ấy, mẹ đều gom lấy trọn

Cha bỏ mẹ nửa chừng nửa đội
Chỉ mấy lời là thấy nước mắt rơi!
Cũng có khi mẹ mỉm cười than thở
Mẹ bảo rằng sao tục lệ kỳ khôi
Công mẹ, công cha hai bên đều trọng
Cớ vì sao lại phân biệt tre,vông (*)
Ý mẹ buồn vì vông nhẹ hơn tre…
Rồi bảy lăm, khi hòa bình trở lại
Con trai hiền cải tạo phương xa
Mẹ lại thay con nuôi cháu dại khờ
Đời của mẹ không khi nào ngơi nghỉ.

Bảy sáu tuổi, mẹ lâm trọng bệnh
Rể, con bác sỹ cũng đành bó tay
Muôn thang thuốc bón vào chăm chút Mẹ
Nhưng Mẹ hiền ôi Mẹ vẫn phải biệt ly!
Lúc lâm chung Mẹ dặn dò con cháu
Hãy thương yêu, hiếu thảo với mẹ cha
Chăm lo học để thành công dân tốt
Quà của mẹ chia đều cho con cháu
Mẹ ưu tiên các cháu thiếu tình thương
Cùng các cháu ở tận bên trời Mỹ
Chia đều phần cho các cháu Mẹ yêu!!!
Lòng Mẹ thương con tựa Thái bình dương
Con của mẹ đâu tiếc gì cây gậy
Tre và vông, con dâng mẹ cả hai
Bà con nhắc: Mẹ chết chống gậy vông
Nhưng con bảo Mẹ vừa Cha, vừa Mẹ
Mẹ đã thay cha hoàn thành trách nhiệm
Xứng đáng điều Mẹ nhận chiếc gậy tre

Tục lệ xưa giờ nhiều điều xóa bỏ
Vông, tre chi để lòng mẹ thêm buồn ?!
Mẹ kính yêu ơi! Cám ơn Mẹ rất nhiều
Con  học được lẽ công bằng nam- nữ./.
LÊ THỊ HUỆ CHS.K62-66

(*) Tục lệ xưa, cha chết con trai chống gậy tre đi trước quan tài, còn mẹ chết chống gậy vong.
(Bài này tôi xin dâng tặng mẹ tôi và những người mẹ đã hy sinh cuộc đời của mình, thủ tiết thờ chồng, nuôi con)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét