Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Sóng vô bờ - thơ An Nguyen

                              
THỜI THƠ ẤU


Vàng thơm một thuở thời thơ ấu
Hương ngát đồng xanh luống mạ non
Quảng Trị nuôi ta từ hạt lúa
Đậm đà, tha thiết đất Quê hương

Thương quá là thương Quảng Trị ơi!

Chiến tranh, khói lửa, đốt quê tôi.
Nát tan thành cổ xưa lưu dấu.
Lệ thấm dòng sông Thạch Hãn rồi

Đâu còn kỷ niệm những ngày thơ?

Một thuở yêu thương tuổi học trò
Bước chân, theo bước, chiều tan lớp
Thầm kín trao nhau những ước mơ.


Mất rồi Quảng trị của ngày xưa 

Thánh Tâm tan nát, Phước Môn tàn
Quang trung lối cũ không còn nữa
Thầy , Bạn, Trường xưa, nhớ Nguyễn Hoàng.
An Nguyen

MONG LẦN QUAY LẠI
 
Người Ngô Xá  không về thăm Quảng Trị ?
Thăm cánh đồng lúa chín nặng trĩu bông
Hoa xoan tím ngày xưa bay trong gió
Mái đình làng cổ kính phủ rêu xanh
Chốn xa xăm người còn nhớ quê hương?
Nhớ Nguyễn Hoàng Thầy cô cùng bè bạn
Nhớ con đường đến trường ngày hai buổi
Hàng phượng vĩ chứng nhân  tuổi ấu thơ
Bao kỷ niệm dòng sông và mảnh đất
Có sá chi vì địa lý trở  ngăn?
Mà không lần quay trở về chốn cũ
Nhìn Ngô Xá thay áo mới khoe màu?
Ngô Xá mong có lần người quay lại
Bước chân về trên con đường làng quê
Lũy tre xanh vẫn rì rào gợi nhớ
Những người con xa xứ ghé về thăm ..
                                           Lê Thị Dũng

 
                                              Sóng vô bờ …

Nghe ai hỏi:
                                  Răng không về Quảng Trị?
Người đi xa,
                                  còn nhớ mãnh đất quê?
Bên ni Đại dương, vấn vương nổi nhớ,
Nhìn bên tê, mong ước một ngày về.
                
                                            * * *
Nhớ sông quê,
                                  lững lờ qua Ngô xá .
Đường làng quê,
                                  bùn, bụi, gót chân vương.
Làm răng quên!
                                  Trường xưa, Thầy bạn cũ, 
Lũy tre xanh,
                                  lầu chuông góc Giáo đường .
                    
                                             * * *
Ai thả lời thơ?
                                 Chứa hồn quê tha thiết .    
Hờn trách chi ? Da diết rứa thơ ơi!
                  Người đi xa,
                                 cũng “Mong lần quay lại’’,
                  Đời sóng xô…
                            Nhưng sóng sẽ vô bờ. 
                      
vào Thu 11/ 2011- Illinois, An Nguyen
    
                                                                          .

Con  về
              tiển  bóng  hoàng  hôn … 

                                    Mẹ ơi ! Con đã về đây .
Giữa mùa Hè nắng cháy .
Cơn gió chiều thổi nhẹ suốt đường quê .
Con thả bước nặng nề .
Đếm những xót xa , niềm đau lặng lẽ ,
Cuộc đời con …Mồ côi Mẹ hôm qua .
Vượt đường xa , từ bên kia trái đất .
Về đây tiển Mẹ .

                                    Mẹ ơi ! Con đã về đây .
Đất Gio Linh khô cằn đá sỏi .
Quảng Trị quê mình , một cỏi vấn vương .
Ở nơi đây bao mồ hôi Mẹ đổ .
Đổi nhọc nhằn , cho lúa trổ thành cơm .
Lưng Mẹ còng trên đồng ruộng rẫy nương ,
Mong con thẳng bước , đến đường tương lai .
Mẹ thân cơ cực miệt mài .

                                    Mẹ ơi ! Con đã về đây .
Không còn xôn xao , lối mòn ngõ củ .
Tre đầu làng ủ rũ đứng buồn trông .
Sân nhà ai ? Bầy gà con xao xác ,
Có tiếng chim , vỗ cánh lạc xa đàn .
Đường về nhà ngang qua xóm nhỏ ,
Con lệ nhòa như lạc bước về đâu ?
Không gian một cỏi u sầu .

                                    Mẹ ơi ! Con đã về đây .
Chỉ kịp nhìn lần cuối .
Bóng hoàng hôn đời Mẹ .
Đang chìm vào …Nghĩa Trang .
Làm sao níu lại thời gian ?
Sống trong tình Mẹ , miên man biễn đời .
Hôm nay Mẹ đã đi rồi .
Con đành xa Mẹ , một trời nhớ thương .  
                                         
                                         AN NGUYEN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét