Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Võ Phước -Thơ






TẢN MẠN NỖI NIỀM QUẢNG TRỊ
Quảng Trị mình Xác xơ nghèo, Buồn như những đọt tre loe ngoe trong gió lào rát bỏng
Chúng mình lớn lên khác nào củ khoai, củ sắn Đứa đen điu, đưa ngoặt ngoèo dấu u, dấu sẹo Dáng hình của đất yêu thương Ngày ngày tát cá, đi rong Con diều đứt dây Đuổi theo, ơi là đuổi... Nước mắt, mồ hôi trộn lẫn đường dài...
Chúng mình đến trường Giữa tứ bề Vèo vèo đạn pháo Con Mẹt, con Hường mới chơi ù mọi buổi sáng Buổi chiều bên giếng Nằm chết chòng queo Ngước mắt nhìn trời Chẳng kịp gào lên hai tiếng... Mạ ơi!...
Sau năm tháng đi xa Mỏi chân Chùn gối Tao về... Lòng buồn như con chó đói Đập vào mắt tao ngờm ngợp rừng cờ Như những cái đuôi cụp xuống Hòa bình hạnh phúc ấm no... Bụng tao cồn cào Không còn hơi để thở Ngứa mắt gượng cười Đồ bịp, đồ ngoa! Tao viết câu thơ Ném vào bụi cỏ Như một lời nguyền Mả cha đời Mả cha khốn nạn! Rưng rưng Tao viết thơ tình Lòng ráo hoảnh, trống không Tiếng yêu Đà bay xa mất!
Đông Hà, Lao Bảo, Khe Sanh... Dường như chỗ nào tao cũng ghé qua Tao đứng lại rất lâu bên dòng Suối Máu Khi thanh âm Hạ Lào Mùa hè đỏ lửa... Tất thảy ùa về Lòng tao như xát muối Bao người nằm lại nơi này Trơ trơ kẻ giờ đây cười trên chết chóc!
Dòng Thạch Hãn Tao đi qua Mỗi chiều Bàng hoàng Một ngày Khi không bầm tím Xác người chất chồng làm nghẻn dòng trôi Bao oan khốc bùi ngùi Với mây trời Ngàn năm nằm lại!
Đêm đêm Tao quay về Cổ Thành Nơi cha mẹ, cả nhà tao một thời dắt díu Quảng trị buồn với bóng ma trơi Nhiều ngày không tắm gội Cô đơn ngồi bên thềm nhà ai hoang trống Hát bài Thằng Cuội Sụt sùi... Mưa Trời vẫn đầy mưa...

BUÔN MA THUỘT MÙA VÀNG HOA
Sau chia tay Sân trường còn lại lối đi Cườm thảo vàng Phượng hồng vẫn nở Mưa mùa, mưa thêm nỗi nhớ nhà Thèm được đứng một lần bên của lớp Thương lũ học trò bụng đói vẫn gào to "Thân thể tại ngục trung Tinh thần tại ngục ngoại" Ai xui tôi lừa phĩnh tuổi dại khờ?
Thôi mà thôi chỉ là chuyện cũ Thời gian qua mình hiểu lại chính mình Sau chia tay Sân trường còn lại lối đi Cườm thảo vàng Phượng hồng vẫn nở Sẽ một lần trở về trường cũ Lòng mênh mang ray rứt mấy vần thơ Ta lỡ trót mang gót hài ngàn dặm Bước chân tình hoài niệm chẳng rời xa
Buôn Ma Thuột, mùa vàng hoa Ai dõi mắt lui về dĩ vang Lòng nhẹ nhàng phảng phất nỗi hồn hoa
VP

ĐÔI MẮT Hướng về Nguyễn Phương Uyên
Ba đánh đòn con
Vì con làm vỡ chiếc vòng cẩm thạch
Con gái buồn vời mẹ thứ tha
Thôi đứng dậy
Lần sau dịu dàng chút nữa
Nhỡ nặng tay với con
Nên ba rầu rầu rưng rức
Lại đây, thương nào
Giận mẹ nữa sao?

"Đời người tấc bóng"
Có gì bền mãi với thời gian
Ngoài tình yêu nhà, tình yêu non nước!
Trang vở học đường
Dỡ dang lúc này, sách đèn khi khác
Trang đời hé mở một lần
Đừng gấp lại, ngày sau nên tội

Việt Nam!
Hai tiếng thiêng liêng con viết

Cây lúa ngoài đồng mơn mỡn xanh tươi
Con gà nhà mình lạc vườn nhà bên trở dạ
Đẻ quả trứng hồng... tục ta tục tác
Tình làng nghĩa xóm đến tự bao giờ
Tổ quốc thì mơ hồ
Tuổi thơ ai biết
Yêu là yêu thế nào?
Đến tuổi thanh xuân dần dà con ngộ
Tổ quốc là sơn hà
Là nhân dân
Là bốn nghìn năm sống còn chống giặc
Yêu tổ quốc là yêu Triệu, Đinh, Lý, Trần...
Căm giận "bọn gian tà bán nước"
"Một giọt máu đào..."
Cớ sao phản phúc?
...

Trước vành móng ngựa
Đôi mắt con mĩm cười trong trẽo
Ba mẹ, thầy cô ân cần dạy bảo
Nhường trẻ kính già, vuông tròn thuận thảo
Ơn tổ tiên
Nghĩa đồng bào
Yêu thương đồng loại

Trước vành móng ngựa
Con đang thầm nhủ
"Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy"
Cho con đi trên đường rạch ròi
Yêu
Ghét
Tổ quốc lâm nguy, tình yêu trong con chói ngời hiển hiện
Giữa thời khắc tối tăm lan tràn, nhân tình nghiệt ngã!

Áo trắng trinh nguyên, mong manh thời học trò mộng mỵ
Là tiếng ru
Là bài thơ rực lửa nhiệm mầu
Thiêu tan xiềng xích
Ai cũng dõi về phía con yêu thương, trầm trồ ngưỡng mộ
Hừng hực sục sôi
Sá gì "mặt sắt đen sì"
Lô nhô, lúc nhúc
"Trẻ không tha, già không chừa" thẳng tay cuồng bạo!
Dối trá quen đường
Hoen ố lương tri
Ác hèn
Cùng đường tham vong!
VP

MẤT VIỆC

Mất việc sá gì đâu
Ta đi làm chuyện khác
Cơm ta thì ta ăn
Nhà ta thì ta ở
Tổ quốc thì ta yêu

Tổ quốc thì ta yêu
Đâu phải điều rồ dại

Ai cũng là cát bụi
Xe cát lòng chẳng đau
Kiếp dã tràng run rủi
Mất việc sá gì đâu

Mất việc thế thì thôi
Ta đi làm con trẻ
Nhặt từng hạt cơm rơi
Vỗ về bầy chim sẻ
Rừng núi tan hoang rồi

Mất việc bởi vì ai
Vinh danh loài ăn hại
Vẫn mũ mão cân đai
Muôn năm thờ cỏ dại

Mất việc sá gì đâu
Ngày không còn tăm tối
Bình minh ở trên đầu.

EM Ở LẠI TA VỀ

Em ở lại ta về
Thời gian còn bao nữa
Đâu ánh mắt về khuya
Lời yêu trong mỗi đứa

Em ở lại trưa về
Bướm vàng đan đầy ngỏ
Cho dòng thơ đam mê
Tuôn suối dài mộng mị

Ta về nơi phố này
Vắng không hồn ngây dại
Tháng ngày trôi nào hay
Đôi mắt ngày khô lại

Đừng chớ ta hoài công
Trái tim già gầy guộc
Chẳng đủ tình thủy chung
Dù tơ lòng giăng mắc

Ơi sắc màu chóng phai
Ơi phù sa bồi đắp
Ta yêu em hồn thơ
Em yêu ta tình thơ

Nghe em hai lần kể
Mùa lá bay theo mưa
Núi rừng thu bé lại
Lòng buồn như trẻ thơ

Điều ta mơ có lạ
Sao trăm ngã mịt mờ
Ta đi nghe rời rã
Đường bướm vàng xây thơ

ÁO CÔNG DANH

Mãi ùa về bão tố phù vân
Lòng no chữ đói nghề
Bát cơm chưa lành lặn
Chút nhân ái hai vai còn trĩu nặng
Nào phai đâu lời dạy thánh hiền
Giữa đen bạc phô trương
Tình đời phù phiếm
Rặt phường phĩnh nịnh
Giữ được tình trắng trinh
Chân lý mọi thời
Khinh khỉnh với loài no nghề
Khoác áo công danh

LƯU LẠC

Bây chừ chân bước về đâu
Lũng sâu sông suối hay lầu chàng Thôi
Hạc vàng như khói mây trôi
Câu thơ lưu lạc dặm đời hoang mang

 CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI

Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi
Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa...

Khi xưa em gầy gò
Đi ngang qua nhà thờ
Trông như con mèo khờ
Chờ bàn tay nâng đỡ
Ta yêu em tình cờ
Như cơn mưa đầu mùa
Rơi trên sân cỏ già
Làm rụng rơi cánh hoa.

Chỉ cần một cơn mưa
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa
Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta.

Ta yêu em mù lòa
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó
Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đầy đọa lâu mới tha...

Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ
Chỉ là chuyện đong đưa
Đời luôn là cơn gió
Thay áo cho tình ta
Chỉ là chuyện thiên thu.

Tưởng chừng nghìn năm sau
Chẳng ai còn yêu nhau
Nào ngỡ đâu tình yêu
Giăng bẫy nhau còn nhiều
Nghe lòng còn khô ráo
Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất lâu
Xưng tội cả kiếp sau.

CODA:
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu ?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau...

VĂN MINH

Ở đất nước tôi
Từ lâu
Đã sản xuất ra người tàng hình
Thiên biến vạn hóa!

Khi anh vào toa lét
Hoặc đang làm gì đó
Riêng tư
Thuần phong mỹ tục...
Chúng có thể
Thu được dữ liệu hình ảnh
Bằng ca me ra hiện đại
Về nhà
Chụm đầu vào nhau
Umbala cắt ghép
Sau khi ưng ý
Rỉ rả nhiều ngày
Chúng khoe khoang với bàn dân thiên hạ
Và phun toáng lên
Đây là sự thật
Chúng
Gật

Cười
Khoái
Trá...

Ôi một thứ Văn minh
Một nhát dao
Cứa vào vết thương còn rỉ máu...

TẢN MẠN MỘT HAI... 1/ Nhớ ngày ta chia xa Ngẩn ngơ chiều rướm hạ Cuối đường tình đói lã Vắng nhau trong mặn mà
2/ Mơ chi đời lữ thứ Tìm trao tình hoang sơ Xin người đừng hờn dỗi Ta chết trong cuộc chờ
3/ Đời giang hồ đâu thiếu kẻ tri âm Đừng lầm tưởng giang hồ thứ gì ghê gớm Giang hồ là lữ khách Biết đi mà không phải cúi đầu
4/ Biển lặng trời êm Qua rồi con nước dữ Em đến cùng tôi từ thuở ban đầu Không cần toan tính Đời sẽ về đâu?
Ta còn mãi trong nhau Nửa đời đau nữa đấy Một nhẹ nhàng bay vào cõi ung dung
5/ Sợ... Thế nào là sợ nhỉ? Ôi, tất cả là mong manh Đớn hèn Vị kỷ Sáo rỗng Lọc lừa Bao giờ tôi không còn nhận ra tôi Điều này muôn lần đáng sợ!

VỚI RỪNG

Nơi thức dậy tình yêu
Rừng và mây trắng
Có tự thuở nào nuôi mộng chuyến đi xa
Tạm biệt Huế con tàu xưa
Quặn lòng chuyển bánh
Tạ từ em ngày lưu luyến với sân ga
Đường trước mặt từ đây là kỷ niệm
Nếp nhà dài tựa gió chạy thênh thang
Điệu hát ru nào cũng man man màu hoang dại
Trong trẻo mặn mà như câu lý tình tang

Ta với rừng bao năm cùng hơi thở
Giữa đời xanh chung thủy mối tình sầu
Hồn mây trắng giữa trời vương vương nợ
Người với rừng còn nhựa sống để yêu nhau

TÁI HỒI

Ai đem gió buộc vào trăng
Để đêm không ngủ theo rằm đi hoang
Cho trời cứ mãi thênh thang
Đôi ta vời vợi ngút ngàn xa nhau
Còn lời gì hẹn mai sau
Thôi đành cứ vậy kiếp sau tái hồi

Từ tháng năm Rộn ràng trang lưu bút Lớp học thưa dần Thềm hắt nắng chơ vơ...
Mùa hạ cuối cùng Em cư ngỡ rằng chưa Ngàn năm dẫu Tuổi học trò em ghi nhớ Bài thơ nhỏ viết hoài dang dở Con ve cứ nỉ non lời tình tự Giăng điệu buồn theo cánh phượng bơ vơ
Từ tháng năm Rộn ràng trang lưu bút Lớp học thưa dần Tuổi học trò Ôi xa cách từ đây...

Ở LẠI

Nếu một ngày kia
Tình yêu thành mây
Khi đã hết
Cuộc trần
Sum vầy
Giận dỗi
Tình ta chẳng tan đâu
Bởi có lần với thiên thu ta thầm nhủ
Yêu em đến bạc đầu
Dẫu núi mòn sông cạn
Kể cả ngày không còn đủ sức
Chia đều hơi thở cho nhau
Ta ở lại
Cùng nhau
Ờ ở lại...
Trăng có khi già
Ta đã hề chi...

KHÚC TỰ TÌNH

Ta đâu dành cho em
Giây phút ngạc nhiên
Như khi trời đang mưa bỗng dưng vàng tia nắng
Ta muốn ngỏ cùng ta
Lời ngọt ngào cay đắng
Mỗi sáng
Mỗi chiều
Mỗi đêm
Mỗi cuộc xoay vần
Trong tiếng gió xạc xào
Lời tự tình bình dị
Dù câu hỏi
Em
Anh
Ngàn câu hỏi
Bao người
Vẫn hoài thở dài ngao ngán
Đâu phải tình nhân
Lời hẹn hò đã là chân thật
Bao đổi thay
Muộn phiền vụt tắt
Người tìm nhau trong đồng điệu bến thương đau
Ngày xưa ấy buồn vui đã thành tiếng hát
Ngày xưa ấy mừng đau đã thành kỷ niệm

Điều diệu kỳ
Thức dậy mỗi con tim...

TRANG SỬ DÂN TÔI
Trang sử dân tôi
Ngựa thần tung vó
Đối mặt quân thù
Ào ào cơn lốc!

Trang sử dân tôi
Đầu trần chân đất
Nếm mật nằm gai
Chết một lần để tồn vong
Sống vạn lần, quân cướp nước muôn lần khiếp sợ!

Trang sử dân tôi
Không cúi đầu bạc nhược
Hạt muối từ biển mà ra
Nhủ lòng nâng niu vị mặn
Thương như chính mồ hôi của mình
Bao đời đổ xuống
Bạo cường không thể vắt kiệt đi
Dâng hiến ngoại bang
Chia nhau thụ hưởng!

Trang sử dân tôi
Quý từng tất đất ngọn rau
Không được bất kỳ ai
Ngồi mát ăn bát vàng
Ngang nhiên dày xéo!

Trang sử dân tôi
Còn đó những ngổn ngang
Tiếng kêu oan từ trong mịt mờ cỏi đất
Trong ngục tối
Quê nghèo
Mẹ già lê tấm thân gầy
Đói cơm lạt mắm
Không chỗ nằm
Đòi lại ruộng vườn hương hỏa tổ tiên!

Trang sử dân tôi
Nhiều thế hệ đắm mình trong hào quang là bóng tối
Không biết đường về
Quỵ ngã dưới bóng ma!
Trang sử dân tôi
Còn đó oan hồn
Phơi thây cho diều tha, cá mập!

Lịch sử dân tôi
Em bé nằm nôi vung roi ngựa sắt
Yêu nước thương nòi
"Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"
Anh em, láng giềng là giọt máu đào
Là đồng bào
Không thể tù mù đánh đồng là giặc!

Nói sao hết hào hùng dân tộc
Nói sao hết nỗi buồn dân tộc
Chói lọi
Bi
Hùng
Trang sử máu
Hằng ghi!

MƯA!

Cơn mưa về
Giọt rừng, giọt rú
Nhớ những ngày
Mất dạy
Gạo bới, sắn đùm
Khai hoang, khai phóng
Từ đây mượn đất làm viên phấn
Viết chữ đầu tiên đệ nhất tiền
Không tiền biết trốn vào đâu
Có tiền vơi đói, vơi sầu!

Cơn mưa về chợt nhớ ngày vác cuốc đi trong phố
Học trò đứa nào cũng khóc
Thầy ơi!

Thời ấy qua rồi
Nhiều chuyện có thừa vừa qua lắm kẻ nói thay
Mưa về con sống lất lây
Nhớ quê một mình mạ già cột xiêu nhà dột
Gần đất xa trời mà chưa hộ khẩu
Con cái đi hết
Mạ không biết chữ nên chẳng ai viết lời khai
Sắp tới nguy cơ sắn lát, gạo, dầu đến kỳ hạn
Cắt!

Thời ấy qua rồi
Có người viết truyện
Vì do bao cấp quan liêu!

Cơn mưa về chợt nhớ người bán chuối chiên
Nghe nói đằng kia bà già bán thuốc lá lề đường bị hốt
Vội vàng rút củi, rút que dập tắt bếp lò đang cháy
Tròng trành chảo dầu nghi ngút
Run quá úp cả vào chân
Thịt da đỏ hỏn
Chúng ập đến kìa!
Người bán chuối chiên thút thít khóc
Buốt cả tim gan
Tro than tung tóe
Mưa ngập cả trời

Mưa ngập cả trời
Mồ hôi dân đổ xuống
Cây lá lên xanh
Híp mắt nhìn nhau chúng cười
Mưa gió thế này nhậu mới đã!
Top of Form

VỘI GÌ

Vội gì em
Lần lữa ngày đi
Ai rồi cũng
Theo mùa xanh cuối...

Thôi đừng khóc
Cái thời đói lả
Mỗi chuyến đời
Đi ngược về xuôi!

Người kiêu hãnh
Ê hề nhung lụa
Đem khốn cùng
Gieo rắc muôn nơi...

Vội gì em
Đời
Một lần đi
Ai mà chẳng
Có lần sau cuối
Ngàn dâu bể
Nhuốm màu tiễn biệt
Chén quan hà
Quá vãng
Xưa xa...

THẮP LỬA

Chỉ có mình đêm
Đêm biết
Dải thiên hà rơi rụng mỗi vì sao
Bay về đâu vụn vỡ mảnh thiên bào
Xin kết chuỗi vòm tay mời mọc

Chỉ có em
Mỗi mình van khóc
Tiễn đưa người tình bạc bến bên sông
Đi về đâu mưa bão chập chùng
Đêm đã khép nghìn đêm ngà ngọc

Chỉ có mỗi mình trăng
Sáng
Mờ
Hay tỏ
Tuổi thơ ta sũng ngập chốn thâm cung
Mai ta lên ngỏ ý với khuông Hằng
Tình nhân thế vàng thau khôn kể xiết
Đêm thu rước
Ai ngồi trên thềm ngọc
Soi dấu mòn nhân ái vu vơ...

Bởi biết mỗi mình riêng
Hề chi
Ủ dột
Phải
Thiên đàng là chiếc bóng vàng thu
Hoa yêu thương nhạt sắc giữa sa mù
Đêm thắp lửa đóa tàn thơm hương nhụy...

CHIA XA

Yêu nhau say đến cuồng say
Chia xa
Kẻ ở
Lưu đày tang thương
Thôi em dẫu lắm đoạn trường
Buồn vui là nhúm bụi đường
Bay
Bay...


Khóc đi
Tủi đắng dần khuây
Vin câu tương ngộ vui ngày vắng không
Trời chia đôi nẻo muôn trùng
Khéo tròn thương
Nhủ
Ái ân một đời!

Chào em nghẹn đắng tròng ngươi
Ai thương ai
Sớm,
Ngày nguôi ngoai ngày
Trao em nụ cuối cầm tay
Ôm lòng ngao ngán đêm dày bão giông

Trăng non hanh lạnh
Sầu đông...

HUẾ XUÂN THÌ

Đành từ biệt Huế mà đi
Trăm năm bến đợi còn khi thuyền về
Cánh hồng khuất bóng trời quê
Chạnh buồn nhung nhớ lòng se thắt lòng
Trời giang rộng cánh phù vân
Càng thênh thang nữa muôn lần cõi mơ
Ra đi thương mãi câu hò
Nước non nghìn dặm bến bờ phương mô
Dẫu tình tan giữa hư vô
Giọt hồng phiêu bạt ngẩn ngơ gió vàng
Như dòng xanh nước Hương Giang
Nghìn năm đâu dễ phai tàn dấu xưa
Một trời trắc ẩn gió mưa
Một đời yêu ghét đủ chưa dấu Hề

Ơi người bỏ Huế mà đi
Bỏ răng đành đoạn xuân thì tuổi thương!

TẢN MẠN RỜI

1
Từ thuở hồng hoang hồn tri kỷ
Manh áo quê nhà chắp vá mấy vần thơ
Đem nhân ái rao đùa trong thiên hạ
Rặt khách mời núng nính thịt da

2
Bởi từ hoang gió mà ra
Có chăng chăng có đời hoa xế chiều
Ngày đi đêm cũng phiêu diêu
Ngẩn ngơ sông nước trọ chiều bến xa
Có gì em cứ trách ta
Rong chơi phố thị phồn hoa xứ người!

3
Ngày ta đến rừng còn xanh lắm
Rừng chật phố nhà trên cả cheo leo
Trong điệu hát của dòng người mịt mùng nuôi rừng thuở ấy
Điều tàn rừng tình vội ngả màu theo

4
Công danh thời hoang bỏ
Nào thiếu lũ mượn vay
Em ơi ngày khốn khó
Giữ đất thơm quê này!

5
Tôi có hẹn mưa đâu
Mưa về xối xả
Tôi có hẹn đêm đâu
Đêm bủa quanh mình
Tôi có hẹn em đâu
Em về khoảng lặng
Tôi có hẹn tôi đâu
Ồ ạt sóng sầu...

6
Ta về nhặt giữa hư không
Chút vàng của gió chút hồng của mây
Trời riêng ban của cầm tay
Ta xin giữ với thơ này dăm ba...

7
Rời rã
Đến
Thơ ơi
Đem chút phù hoa bán chợ người
Chẳng ai mua lấy vài ba chữ
Rời xa
Rời rụng
Đếm
Thơ rơi...

SAY

Lòng tôi nhếch nhác quá
Trao em hết nụ cười
Nhủ lòng không đòi lại
Vậy mà em xa tôi

Nửa đời thôi tất tả
Chẳng yên lắng một ngày
Với em tôi bất kể
Dẫu làm tên lưu đày

Xa thì em cứ xa
Tôi nuôi hoài cơn khát
Ô đâu chén quan hà
Tiễn hồn say ta qua

THƯA MẸ!

Con đã về đây, với biển
Thật rồi!
Lạc giữa mênh mông
Cồn cào nhớ mẹ
Con của mẹ
Cái thời thơ bé
Sợ cát bỏng, sóng vùi
Tay mẹ bồng, vai gánh nặng hàng rong
Tiếng mẹ rao trong con đã thành câu hát
Làng quê nghèo
Đành phải ly hương

Làng quê nghèo
Cất bước tha phương
Tiếng rao
Khàn theo tiếng sóng
Cơm áo hằng ngày mẹ nuôi con sống
Cho con từng ngày buồn tủi, hờn vui

Mẹ đã qua đời
Biển hãy còn đây
Làng quê nghèo tha phương
Đời con
Nay rừng
Mai bể
Con chẳng biết mình vui hay buồn nữa
Lớn khôn rồi
Ra biển
Sợ gì đâu

Thưa mẹ, bên kia vĩnh hằng
Cúi đầu con thưa mẹ
Bởi Bạch Đằng giang nên suốt đời con mang nợ
Nợ với Diên Hồng mà bối rối một đời thơ!

Bottom of Form
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét